Chương 44: Mười ly rượu

Cuối cùng Chúc Minh hiểu ra, tại sao tạo hình của NPC ở ải này lại chi tiết và đẹp như vậy.

Từ đầu anh chỉ tưởng đây là một game dễ chơi không cần xài não, nhưng qua từng cấp độ, anh bắt đầu loáng thoáng nhận ra, con game này đang liên tục thách thức giới hạn của người chơi.

Từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, dần dần tăng lên thành những lựa chọn quan trọng hơn, khó khăn hơn trong đời người.

Trong số đó, đương nhiên cũng bao gồm cả sự lựa chọn liên quan đến giới hạn cuối cùng của si. nh lý và tình cảm.

Cả hai đều lặng thinh một hồi với đề bài này.

Chúc Minh duỗi tay ra, từ từ đẩy một nửa số rượu trên khay đến gần tầm tay của Tịch Tiện Thanh, sau đó dịch nửa còn lại đến trước mặt mình.

"Tổng cộng mười ly, cậu năm tôi năm."

Chúc Minh cố khiến giọng nói trở nên nhẹ nhàng: "Dù game có chân thực đến mấy thì chúng ta cũng không thể say thật được, đánh nhanh thắng nhanh thôi."

Tịch Tiện Thanh cụp mắt nhìn ngọn lửa đã tắt, không nói gì.

"Tôi kính một ly trước nha."

Chúc Minh chọn một ly rượu trong suốt trông có vẻ khá vô hại, nhấp một ngụm, ngay lập tức che mắt, đôi mắt đờ ra: "Tôi thật sự không hiểu… có cần phải tái hiện cả cảm giác bỏng rát khi rượu chảy qua yết hầu luôn không?"

Giây sau, Tịch Tiện Thanh bình thản nói: "Anh còn có lựa chọn thứ ba."

Chúc Minh biết cậu đang nói đến việc thoát game.

Nhưng đã chơi đến ải này, Chúc Minh thật sự không muốn chịu thua.

"Tôi nghĩ, để quá trình này không đau khổ tới vậy."

Đuôi cáo lặng lẽ đung đưa, vẻ mặt Chúc Minh bình tĩnh nhìn về phía Tịch Tiện Thanh: "Hay là chúng ta, chơi một trò khác trong game đi?"

Lông mày Tịch Tiện Thanh giần giật, láng máng nhận ra hình như anh đang có ý xấu.

"Luật chơi rất đơn giản."

Chúc Minh ngẫm nghĩ một lát, phấn khích nói: "Chúng ta hỏi đối phương một câu về chuyện mình đã tò mò từ lâu, nhưng vì phép lịch sự và đạo lý đối nhân xử thế nên không thể không biết xấu hổ mà hỏi ra ngoài hiện thực được."

Tịch Tiện Thanh im lặng nhìn anh.

"Nếu người được hỏi không muốn trả lời, thì phải uống một ly; tương tự, nếu người hỏi hài lòng với câu trả lời, thì người hỏi sẽ uống một ly."

Đầu ngón tay khẽ lướt trên mép ly rượu, Chúc Minh giải thích: "Tất nhiên, "hài lòng" ở đây tức là cảm thấy đối phương trả lời đủ chân thành, không có ý nói dối."

"Cậu cảm thấy trò chơi này thế nào?" Anh cười tủm tỉm hỏi.

Một lúc sau, Tịch Tiện Thanh mới đáp: "Cơ chế trò chơi không hợp lý, bản thân nó cũng cực kỳ vô bổ."

Chúc Minh chỉ chớp chớp mắt, không nói một lời.

Tịch Tiện Thanh dời mắt đi, dường như thầm thở dài: "… Anh hỏi trước đi."

Chúc Minh gật đầu.

Anh hồi tưởng một chốc, hỏi thẳng: "Lúc trước cậu từng nói, chị gái cậu đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cấy ốc tai điện tử… Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ gia đình cậu không nhận ra có gì không ổn khi cô ấy còn nhỏ sao?"

Tịch Tiện Thanh cứng người.

Cậu im lặng rất lâu, lâu đến mức khi Chúc Minh nghĩ cậu sẽ không trả lời, thì đột nhiên mở miệng——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!