"Quả thật con game này không phải dạng vừa đâu."
Đầu tiên, Chúc Minh thử chạy hai bước, squat hai cái, cuối cùng đá mạnh vào không khí: "Trải nghiệm nhập vai tương tác toàn cảnh và phục hồi hoàn toàn các chức năng cơ thể thế này, không phải là thứ chỉ có thể làm được một cách dễ dàng chỉ bằng số liệu."
"Mặc dù là tác phẩm đầu tay nhưng phong cách nghệ thuật đã rất hoàn thiện."
Tịch Tiện Thanh quan sát họa tiết trên đèn đường, gật đầu: "Đúng là một tác phẩm xứng đáng với vị trí người đại diện."
Tiếng nhắc nhở "ding dong" vang lên.
"Chào mừng hai vị đến với 《Choices》. Các bạn sẽ cùng nhau bước lên một chuyến hành trình thú vị lấy bối cảnh khu bốn."
Giọng nữ điềm đạm vang lên bên tai họ: "Trong trò chơi này, các bạn chỉ cần liên tục đưa ra sự lựa chọn. Yêu cầu duy nhất là các bạn phải đưa ra sự lựa chọn giống với người bạn đồng hành của mình."
Chúc Minh tiêu hóa thông tin: "Hình như cô ấy đã nói một chuyện rất quan trọng, nhưng tôi nghe không hiểu."
"Đừng lo lắng. Sau khi trò chơi chính thức bắt đầu, hai vị sẽ hiểu được ý tôi."
Giống như hiểu được người chơi đang nghĩ gì, giọng nữ điện tử tiếp tục giải thích: "Trò chơi này có tổng cộng ba mươi lựa chọn. Bạn sẽ được coi là hoàn thành trò chơi khi đã chọn xong tất cả lựa chọn đó."
"Nếu hai vị người chơi không thể đạt được sự nhất trí với nhau, không đưa ra được sự lựa chọn cuối cùng thì có thể chọn bỏ cuộc trên thanh menu, chuyển sang chế độ thế giới mở tự do, ngắm nhìn quang cảnh khu bốn với tư cách là kẻ thất bại."
Giọng nữ nhẹ nhàng nói, "Vậy thì, bây giờ ta sẽ đến với lựa chọn đầu tiên."
Một tiếng ding dong, câu hỏi đầu tiên lơ lửng xuất hiện trước mắt bọn họ.
[Lựa chọn thứ 1]: Các bạn sắp đến một quán ăn để dùng bữa. Các bạn quyết định[A]. Đi bộ or[B]. Đi taxi.
Cả hai đều ngẩn ra.
Tịch Tiện Thanh nhíu mày: "… Đây mà là game ư?"
Vừa dứt câu, một chiếc taxi đã dừng ngay bên cạnh bọn họ.
Cùng lúc đó, những mũi tên màu vàng sáng nổi bật hiện ra trên con đường họ đang đứng, chỉ ra lộ trình cần phải đi.
"Ừm, tạm thời trông có vẻ là một game tương tác đơn giản."
Chúc Minh tỏ ra hứng thú: "Nhưng kịch bản này quá mông lung. Thứ nhất, không bảo đó là quán ăn nào, thứ hai là cũng không nói quán ăn đó cách chỗ mình bao xa."
Tịch Tiện Thanh hiếm khi tán thành "Ừ" một tiếng: "Đi bộ hay đi xe?"
"Chọn đi bộ trước, đi một đoạn thử xem."
Chúc Minh nhấc chân mình lên, nóng lòng muốn thử: "Chủ yếu là lâu lắm rồi không được trải nghiệm cảm giác này, để tôi tận hưởng khoảng thời gian quý báu này thêm chút nữa đi."
Tịch Tiện Thanh không phản đối.
Bọn họ đi theo mũi tên chỉ dẫn chói lòa đó suốt mười phút.
Ban đầu còn thích thú ngắm nhìn quang cảnh đường phố, nhưng từ đi từ đường chính vào hẻm nhỏ, từ hẻm nhỏ ra đường cái lần nữa, vẫn không thấy cái gọi là quán ăn nào.
"Không phải chứ… Rốt cuộc chúng ta có đang chơi đúng cách không?"
Cảm giác mới mẻ khi được đặt chân xuống đất đã biến mất sạch, Chúc Minh thở hổn hển nói: "Cái biển sáng này vẫn không biến mất, chẳng lẽ bắt chúng ta đi mãi thế này sao?"
Anh còn chưa nói dứt câu, đầu gối đã nhũn ra như chìm vào vũng bùn.
Lúc đầu Chúc Minh cứ tưởng chân mình đã lâu không được sử dụng nên không kịp thích ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!