Vào lúc tám giờ ba phút theo giờ hành tinh Hi, tại trung tâm thành phố đèn đuốc rực rỡ của khu bốn, trong phòng suite trên tầng cao nhất của một khách sạn sang trọng, người đại diện tương lai của khu sáu và cựu ứng cử viên người đứng đầu khu bảy đang sa vào một cuộc tranh cãi vô cùng kịch liệt.
Nội dung chính của cuộc tranh cãi là… ai sẽ ngủ trên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng.
"Ngài Tiểu Tịch, phiền ngài nói đạo lý chút được không?"
Chúc Minh điều khiển xe lăn đến một bên của chiếc giường, chiếm lấy lãnh địa của mình: "Vừa nãy người chính miệng nói với Nova không cần phòng cho khách là cậu, tại sao cuối cùng người ngủ sô pha lại là tôi?"
Tịch Tiện Thanh khoanh tay đứng bên kia giường, nghe vậy thì nét mặt có chút biến đổi, hừ lạnh: "Tôi chỉ sợ cô ấy giống Lý Nhuận khu hai lần trước… Sao mà ngờ được cô ấy sẽ kêu người đến dọn giường đi luôn?"
Chúc Minh tặc lười, vứt lá át chủ bài "Tôi là người tàn tật" ra: "Cậu nỡ lòng để một người khuyết tật như tôi ngủ sô pha còn mình thì không biết ngượng ngủ trên giường ư?"
Tịch Tiện Thanh liếc anh, không hề mắc bẫy: "Đôi khi xe lăn của anh di chuyển còn nhanh hơn tôi chạy."
Thực ra kích thước của chiếc giường trước mắt này to một cách lố lăng, đừng bảo hai người bọn họ, thậm chí để tinh thần thể của cả hai lên, rồi thêm một Chu Chúc nữa vẫn dư sức.
Chỉ là bầu không khí giữa bọn họ hiện tại quá mức vi diệu, ai cũng không muốn chủ động đề nghị "Hay là chúng ta ngủ chung" trước mà thôi.
Cứ thế, không biết đã giằng co bao lâu, Tịch Tiện Thanh nghe thấy Chúc Minh khẽ thở dài một hơi: "Thôi đành vậy."
Tịch Tiện Thanh chợt cứng người.
"Đúng là vòng đánh giá của cậu quan trọng hơn."
Vừa nâng mắt lên thì thấy Chúc Minh từ từ lôi một chiếc gối từ trên đầu giường xuống, đặt trên đầu gối, nói nhỏ: "Thả Nước Rửa Chén ra cho tôi kiểm tra qua, sau đó tôi sẽ ra phòng khách, không quấy nhiễu giấc mơ thanh tịnh của cậu."
Tịch Tiện Thanh ngỡ ngàng.
Giống như thể mới một giây trước đó hai người vẫn đang tham gia vào trò kéo co căng thẳng, khó phân thắng bại, không ai chịu nhường ai.
Kết quả một người trong đó đột nhiên buông lơi, thả lỏng tay, không hề do dự tuyên bố bỏ quyền thi đấu; người còn lại nắm chặt sợi dây thừng trong tay, loạng choạng lùi lại vài bước, không hiểu sao lại giành được thắng lợi.
Điều đó trái lại còn khiến người chiến thắng cảm thấy hụt hẫng.
Mà lúc này, Chúc Minh đã từ bỏ quyền giành chiếc giường xoay người, lục lọi tủ quần áo bên cạnh.
Anh tiện tay lấy đại một chiếc chăn mỏng, tự hỏi liệu mình có thể dùng nó đắp tạm hay không, ngay giây tiếp theo, một góc chăn tự dưng bị ai đó túm lấy.
"Khó khăn lắm chân anh mới chuyển biến tốt."
Khoảnh khắc khi quay đầu lại đối diện với ánh mắt ấy, anh thấy Tịch Tiện Thanh buông lỏng tay ra, đôi mắt mất tự nhiên nhìn ra xa: "Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, có khi lại đổ lên đầu tôi… Tôi sẽ nhường giường cho anh."
Bàn tay của cả hai túm hai đầu cái chăn.
Chúc Minh lẳng lặng nhìn sườn mặt của Tịch Tiện Thanh hai giây, bỗng phì một tiếng, khẽ bật cười.
Tốt bụng nhường bước lại nhận được sự đáp lại khó hiểu như thế, Tịch Tiện Thanh lập tức thẹn quá hóa giận, trừng anh: "Anh cười cái gì?"
Chúc Minh chỉ lắc đầu, bất chợt dịu giọng hỏi: "Ở lại không?"
Tịch Tiện Thanh sững người một chốc.
Một lúc sau, cậu hơi nâng cằm lên, phun ra một chữ như không mấy tình nguyện: "Được."
Vì thế nửa tiếng sau, bọn họ đã đắp chăn, nằm đối lưng ở hai bên chiếc giường lớn.
Tịch Tiện Thanh đã vệ sinh cá nhân xong, vừa chuẩn bị nhắm mắt lại thì cảm thấy chăn trên người bị kéo chậm ra phía sau, sau đó kéo một phát——
Nửa người cậu đột nhiên lộ ra ngoài không khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!