"Lừa cậu làm gì?" Chúc Minh khó hiểu hỏi.
Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm vào mặt anh vài giây, quay mặt đi: "Đạt điểm tuyệt đối kỳ thi y khoa, còn là ứng cử viên người đứng đầu. Một người nổi tiếng của khu bảy như anh không cần phải dùng mấy lời thế này để lừa gạt người khác."
"Trước hết, tôi không phủ nhận hai danh hiệu mà cậu vừa nhắc đến."
Chúc Minh giơ ngón trỏ lên: "Nhưng ngoại trừ chúng ra, không biết cậu đã từng nghe nói đến câu danh ngôn của khu bảy hay chưa, "Người khu bảy không cần tình yêu, chỉ cần lên được tạp chí khoa học hàng đầu"."
"Huống chi năm đó tôi suýt nữa đã trở thành người đứng đầu."
Cáo trăng dưới chân vẫy chiếc đuôi lông xù, anh thở dài: "Lấy đâu ra thời gian để làm chuyện khác ngoài học tập chứ?"
Đây cũng là lý do tại sao tối qua khi vừa lấp kín miệng, Chúc Minh đã cứng đờ tại chỗ, bởi vì anh thật sự phải cần vận hành não để tự hỏi trong một giây rằng bước tiếp theo phải làm sao để giống một cặp đôi bình thường.
May mắn thay, sau đó vẫn là nhờ vào kỹ năng diễn xuất tinh vi, hôn sâu hơn để cứu vớt tình thế, nhưng do không kiểm soát được lực nên mới dẫn đến tiếng "Chụt" đó vang vọng đến tận đỉnh hotsearch của toàn hành tinh Hi.
Lời vừa dứt, sắc mặt Tịch Tiện Thanh mới dịu đi đôi chút.
Tịch Tiện Thanh không nói gì, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới "Ừ" một tiếng gần như khó mà nghe thấy rõ.
Lúc đầu Chúc Minh còn chưa ngẫm kỹ lại, rốt cuộc chữ "Ừ" này có nghĩa là gì.
Hai người ngồi đối diện nhau trong im lặng một lúc lâu, Chúc Minh đột ngột ngẩng phắt đầu lên, hiểu ra, hình như Tịch Tiện Thanh đang trả lời câu hỏi ban đầu của anh "Là nụ hôn đầu của cậu sao?".
Một câu trả lời nằm trong dự đoán, đồng thời cũng nằm ngoài dự đoán.
Ngoài dự đoán, là bởi vì với gia thế và ngoại hình của Tịch Tiện Thanh, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết có rất nhiều người theo đuổi.
Trong dự đoán, thì chính là vì với tính cách kiêu ngạo, hay soi mói của Tịch Tiện Thanh thì đúng là không giống kiểu người có thể dễ dàng để người khác đến gần.
Chúc Minh cố tỏ ra điềm tĩnh: "Vậy à."
"Vậy thì, về chuyện Nước Rửa Chén vừa mới xòe đuôi… Trong đầu tôi đang có một suy đoán."
Chúc Minh vẽ đại hai nét lên hologram: "Có lẽ hơi vô lý, sau khi nghe xong cậu sẽ nghĩ tôi nói nhảm, nhưng tôi vẫn mong cậu có thể kiềm chế cảm xúc, trước tiên cứ nghe tôi nói hết cái suy đoán này đã."
Tịch Tiện Thanh hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Năm phút sau.
"Tịch Tiện Thanh, cậu bình tĩnh lại đi."
Chúc Minh chỉ vào mặt Tịch Tiện Thanh, cáo lẫn người đều lặng lẽ rụt về sô pha phía sau: "Tôi đã nói rồi, đây chỉ là suy đoán không chịu trách nhiệm thôi…"
"Nhưng vấn đề là, những gì anh nói đều là lời nhảm nhí không hề có căn cứ."
Như thể nghe thấy chuyện cười quá sức vô lý, Tịch Tiện Thanh chỉ vào Nước Rửa Chén đang vô tội cuộn tròn dưới đất, không thể tin nổi: "Ý của anh là, lý do nó không thể xòe đuôi, là bởi vì tôi chưa từng yêu đương?"
"Nếu tôi muốn xòe đuôi, thì phải hôn ai đó ư?"
Ánh mắt cậu lạnh như băng, buốt đến mức như sắp cắt qua làn da Chúc Minh: "Chúc Minh, dù sao anh cũng xuất thân từ Viện Y học khu bảy, anh không cảm thấy lời mình nói cực kỳ phi lý sao?"
"Cậu Tiểu Tịch, cậu có thể đừng cắt câu lấy chữ lời tôi nói được không?"
Chúc Minh khom người, dùng găng tay truyền cảm bịt tai Nước Rửa Chén lại, cố gắng không để chim công xanh vô tội nghe thấy nội dung cuộc cãi vã giữa họ: "Nguyên văn lời tôi nói rõ ràng là, lý do Nước Rửa Chén không thể xòe đuôi có lẽ không phải là khuyết tật bệnh lý, mà là kết quả của sự bất thường trong tâm lý."
"Có lẽ kích về về mặt si. nh lý và cảm xúc sẽ có hiệu quả hơn thuốc. Vì bản năng ngoài tự nhiên của loài công là xòe đuôi để thu hút bạn tình. Điều đó… có lẽ cũng áp dụng tương tự lên tinh thần thể."
Anh nói: "Nguồn kích thích như thế bao gồm hôn, nhưng cũng không chỉ giới hạn ở hôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!