Chương 4: Chuỗi trang trí ve áo

Trong khoảng thời gian làm việc ở viện nghiên cứu khu bảy, Chúc Minh đã có được sự chú ý nhất định.

Tư chất là thứ không đáng nhắc đến nhất ở khu bảy, thời gian nghiên cứu khoa học quá dài, kết quả nghiên cứu thành công lại quá ít, tiêu tốn trí óc và sức lực. Những người có thể leo đến đỉnh cao hầu hết đều đã bạc đầu.

Mà Chúc Minh còn quá trẻ.

Ngoại hình ưa nhìn, bạo dạn, không theo quy củ, tất cả đều không phải là đặc điểm mà một học giả nên có. Thế nhưng một người sở hữu chúng như anh lại dễ dàng leo lên đỉnh cao mà người khác tốn cả đời cũng không chạm đến được.

Vô số trường đại học chào đón anh, anh trở thành ứng cử viên nổi bật nhất, cũng là người trẻ tuổi nhất từng được đề cử làm người đứng đầu khu bảy.

——Tất nhiên, anh cũng trở thành cái gai trong mắt những đồng nghiệp trong viện nghiên cứu.

Người ngứa mắt anh nhất lúc ấy là Từ Đại Triết, cũng nghiên cứu về những chứng bệnh hiếm gặp ở tinh thần thể thuộc nhóm ở phòng bên cạnh.

Cũng không trách được lão đầu hói này lại cay nghiệt với anh như vậy. Từ Đại Triết đã hơn năm mươi tuổi, sắp đến lúc phải về hưu, lý luận ông ta nghiên cứu hơn nửa đời người lại bị Chúc Minh năm ấy mới hai mươi tuổi, vừa vào viện nghiên cứu lật đổ hoàn toàn.

Mỗi lần đi ngang qua hành lang đều nghe thấy tiếng tinh thần thể kền kền của ông ta kêu gào thảm thiết.

Chúc Minh vô hình trung đắc tội quá nhiều người, mà bản thân anh không hề hay biết, độc nhất một vẻ thiếu cảnh giác và thảnh thơi.

Cho dù về sau gặp tai nạn, hai chân không thể đi được nữa, suy nghĩ của anh vẫn là không đi được thì thôi, đầu óc mình vẫn còn ổn, cùng lắm là sau này lên lầu tốn thời gian hơn người ta.

Nhưng vào ngày anh điều khiển xe lăn trở lại viện nghiên cứu, lại phát hiện thẻ ra vào đã bị cắt quyền, không thể mở cổng vào phòng thí nghiệm được nữa.

Điều khiển xe lăn quay đi, anh nhìn thấy Từ Đại Triết đang đứng ở một góc hành lang phía bên kia, cùng với hai vị lãnh đạo cấp cao khác của viện nghiên cứu.

Lãnh đạo thứ nhất mở lời bằng một câu: "Tiểu Chúc, cậu hãy nghỉ ngơi một thời gian đi."

Khi đó Chúc Minh đã nằm trên giường bệnh gần nửa năm, trong chốc lát không hiểu ý ông ta lắm.

Từ Đại Triết đứng yên trước mặt Chúc Minh, vẻ mặt ân cần mà xưa giờ anh chưa từng thấy.

"Giáo sư Tiểu Chúc à." Từ Đại Triết từ tốn nói, "Tôi đã làm đề tài nghiên cứu của cậu rồi, tôi cũng sẽ dẫn dắt học trò thay cậu. Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, cho bản thân một kỳ nghỉ, đừng làm khó bọn tôi nha."

Lần này, Chúc Minh càng thấy kỳ lạ: Từ đầu đến cuối anh còn chưa kịp mở miệng, làm khó bọn họ hồi nào?

Lãnh đạo thứ hai có quan hệ khá tốt với Chúc Minh, chịu nói thật với anh: "Tiểu Chúc à, năm nay khoa đã tốn bao nhiêu công sức để tiến cử cậu làm người đứng đầu khu bảy. Bây giờ bỏ lỡ cuộc tranh cử thì thôi, còn để đối thủ bên Đại học K giành mất. Lãnh đạo cấp cao của chúng ta không hài lòng lắm."

Chúc Minh nhìn chằm chằm vào mặt hắn, trong giọng nói cố giữ tia lý trí cuối cùng: "Anh cho rằng bản thân tôi muốn gặp tai nạn như thế sao?"

Ánh mắt lãnh đạo thứ hai nhìn anh mang theo sự thương hại, ngập ngừng nói, "Chúng tôi cũng rất buồn, nhưng thời điểm cậu hôn mê… bên chúng tôi đồng thời nhận được một số email báo cáo về tác phong thường ngày của cậu."

Nhân tình thế thái là một chiếc boomerang khổng lồ.

Trước khi tranh cử vị trí người đứng đầu, bề ngoài ai cũng tỏ ra thân thiết, nhét học sinh vào dưới trướng anh, đều ngóng trông sau khi anh lên làm người đứng đầu khu bảy sẽ kéo viện nghiên cứu và nhóm cùng nhau tiến một bước lên trời.

Không ngờ chỉ một lần hôn mê bỏ lỡ cơ hội tranh cử, kẻ nịnh bợ chạy trốn nhanh như gió, những kẻ trước đây e dè tài hoa của anh, hay khó chịu vì thái độ của anh cũng chẳng thèm giấu giếm, gộp cả thù cũ lẫn nợ mới vào tính sổ một lượt.

Phạm vi được đề cập trong các email tố cáo khiến anh thấy ngạc nhiên: Nào thì "Tác phong ngạo mạn trong một khoảng thời gian dài, chiếm dụng kinh phí lớn, hủy hoại môi trường cạnh tranh lành mạnh giữa các trường đại học, gây ảnh hưởng đến bầu không khí học thuật thường ngày", lại có "Thể trạng yếu kém, gây chậm trễ tiến độ nghiên cứu khoa học của sinh viên, không còn phù hợp để tiếp tục giữ vai trò giáo sư hướng dẫn".

Kinh phí là do anh tự kiếm được từ các công trình nghiên cứu của mình, sinh viên thì tự gõ cửa đòi vào nhóm anh, huống chi anh chỉ không đi được chứ đâu phải không xài được cái đầu nữa.

Xem đến cuối, Chúc Minh không có cảm giác phẫn nộ, mà là ngạc nhiên.

Cứ như thể anh vừa nhận thức lại thế giới này một lần nữa. Anh cho rằng mình đã hiểu sâu rất nhiều điều, từ lý thuyết tiên tiến nhất cho đến những ca bệnh nan giải nhất.

Nhưng thứ quan trọng nhất mà anh chưa bao giờ hiểu thấu được, chính là lòng người.

Ngay cả khu vực được cho là nghiêm cẩn, lý trí nhất cũng có đạo lý đối nhân xử thế quá đỗi vô tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!