Chúc Minh thân mật vùi mặt vào bụng Tịch Tiện Thanh, giữ nguyên đó bất động.
Cảnh tượng bị đóng băng ngay khoảnh khắc này, trong chốc lát, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Người đã thiếp đi một mình thảnh thơi, còn phần người còn tỉnh táo, giờ đây lại không ổn như thế.
Thật ra nếu có ai quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra bàn tay Tịch Tiện Thanh đang đỡ lấy Chúc Minh đang hơi run rẩy.
Đầu óc cậu trống rỗng, ép bản thân bình tĩnh lại, sâu trong cổ họng không thể dằn được trở nên khô khốc: "Ông nội, mọi ngày anh ấy hành sự rất thỏa đáng. Hôm nay có lẽ… đã thật sự quá chén."
Tịch Kiến Phong nhìn hai người đang áp chặt cơ thể vào nhau, không nói gì, một lát sau đặt tách trà xuống, điềm nhiên nói: "Dẫn đứa nhóc này ra ngoài cho tỉnh rượu đi."
Trong lòng đã rối bời, Tịch Tiện Thanh gượng gạo đáp lời chỉ bằng bản năng: "Vâng."
Người trước mắt say đến mức dường như không thể tự mình di chuyển, Tịch Tiện Thanh khẽ nghiến răng, bình ổn lại tâm trạng, dứt khoát bế ngang người lên, đi ra khỏi phòng.
"Phải rồi." Mới vừa đi được vài bước, lại nghe Tịch Kiến Phong phía sau nói, "Đừng quên lời ông vừa nói. Tuy rằng cuộc đánh giá và sự nghiệp rất quan trọng, nhưng cũng nên dành nhiều thời gian cho gia đình hơn."
Tịch Tiện Thanh không dám ngẫm lại ý trong lời này, vành tai nóng như bị bỏng: "… Con biết rồi ạ."
Ngay khi bế Chúc Minh ra khỏi phòng riêng, bọn họ đã lướt ngang qua Tịch Hồng Minh đang đợi trước cửa.
Vẻ mặt Tịch Hồng Minh hoang mang, nghiến răng, tiếc nuối vì mọi chuyện không diễn ra như kế hoạch, hệt như có cái gai trong cổ họng.
Trong bầu không khí có luồng khí động luân chuyển, nhưng Tịch Tiện Thanh không rảnh để bận tâm đến mấy thứ đó, chỉ dời mắt đi trong một giây, ôm người trong lòng ngược sải bước ra ngoài.
Vừa nãy khi cửa phòng mở ra, người đang xếp hàng đợi không chỉ có mỗi gia đình Tịch Hồng Minh, người nổi tiếng trong lẫn ngoài khu sáu đều đang đợi bên ngoài, đương nhiên cũng đã chứng kiến cả tuồng kịch vừa rồi.
Dù cho đã đi xa, Tịch Tiện Thanh vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng có người lén cười bàn tán phía sau: "Còn trẻ tốt thật, tình yêu đều cháy bỏng như thế… Mau nhìn tai của ngài Tiểu Tịch kìa."
"Bảo là người khu bảy nên cứ tưởng tính tình sẽ nghiêm túc và cổ hủ, không ngờ muốn hôn là hôn liền. Tính ra còn cởi mở hơn chúng ta nữa."
"Người ta là cặp đôi mắt tính, dính nhau như sam là bình thường."
Hơi thở của người trong ngực nóng bỏng, phà lên phần da ngay cổ của Tịch Tiện Thanh. Tịch Tiện Thanh mím chặt miệng thành một đường thẳng, âm thầm tăng tốc độ bước.
"Xem ra cái gọi là ngủ phòng riêng chỉ là cuộc cãi vã giữa những cặp đôi mà thôi ."
Trước cửa phòng, Tịch Sâm vừa xem xong màn kịch hay khóe miệng khẽ giật: "Con khuyên hai người, đêm nay vẫn nên yên phận chúc thọ ông nội đi. Con chưa đến mức phải thổi gió bên tai bằng những lời nói nhảm nhí để thắng cuộc đánh giá đâu."
Tịch Sâm vờ như không nghe thấy, sải bước trên đôi giày cao gót, xách theo quà cáp bước vào phòng riêng.
Tịch Hồng Minh cau mày, nhìn chòng chọc bóng lưng hai người đã đi xa.
Đúng là lúc Lý Thuận báo cáo hành trình của Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh với ông ta cũng có nhắc tới bọn họ đã có cử chỉ thân mật lạ thường khi vừa đến khu hai.
Mặc dù việc họ ngủ riêng sau đó có hơi đáng ngờ… Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ đó chỉ là cuộc cãi vã giữa người yêu với nhau thôi? Bản thân đã nghĩ quá nhiều thật à?
Một chút nghi ngờ vẫn cứ sót lại dưới đáy lòng Tịch Hồng Minh, nhưng dù sao đi nữa, hai người vừa nãy đã thật sự hôn nhau. Nếu đó chỉ là diễn… thì cũng quá mức chuyên nghiệp rồi.
Mọi người, bao gồm cả Tịch Kiến Phong đều nhìn nhận hai người này là một cặp đôi mới cưới ngọt ngào như mật đang tán tỉnh ve vãn nhau.
Có vẻ như, ít nhất là đêm nay, ngoại trừ việc ngoan ngoãn tặng một món quà thì ông ta không thể gây thêm phiền toái, thêm mắm dặm muối vào những lời đồn đã chuẩn bị sẵn.
Ra khỏi phòng, cuối cùng Tịch Tiện Thanh cũng tìm được một góc khuất yên tĩnh, đặt người trong lòng ngực lên ghế.
Chúc Minh cụp mắt, mơ màng nhấc mí mắt lên, nhìn quanh bốn phía, lại cúi đầu xuống lần nữa.
Trăm nghìn thứ cảm xúc khó tả tràn ngập trong lòng, Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm người trước mắt, cố kiểm soát biểu cảm, khản đặc hỏi: "Rốt cuộc vừa nãy… anh làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!