Chương 35: Đẹp lắm

Ôm túi giấy sang chảnh trong tay, Chúc Minh bội thu trở về thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ anh cảm thấy đi mua sắm còn tiêu hao thể lực nhiều hơn quá trình phục hồi chức năng lúc ban ngày.

Hai người im lặng ngồi trong xe tham quan, ngắm nhìn cảnh đêm sáng lạn của khu sáu trên đường trở lại bãi đậu xe.

Gió đêm mát mẻ, dễ chịu, dòng nước của đài phun nước nâng lên hạ xuống dưới ánh đèn sáng rực. Chúc Minh trong quá khứ sẽ tự khinh bỉ chính mình như vậy, nhưng hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu được, vì sao lại có người mê đắm cuộc sống xa hoa, tiêu pha hoang phí, vì sao lại có người sẵn lòng chi hàng trăm nghìn chỉ để mua hai túi vải.

——Bởi vì thật sự quá sung sướng.

Chúc Minh lẩm bẩm nói: "Phải công nhận, dopamine sinh ra do mua sắm không gì thay thế được. Nếu không phải do nghĩ đến vài con số 0 trong tài khoản ngân hàng thì chắc tôi còn có thể tận hưởng thêm chút nữa."

Tịch Tiện Thanh bên cạnh hơi mất tập trung, rất lâu sau mới "Ừ" một tiếng.

Cậu quay đầu qua nhìn về phía Chúc Minh, môi khẽ động, giống như có chuyện muốn nói.

Chúc Minh không chú ý đến biểu cảm của cậu, điện thoại trong túi rung lên, anh bắt máy: "Dạ? Giờ con đang ở khu sáu, sẽ về liền ạ."

Không biết người ở đầu bên kia nói gì, Tịch Tiện Thanh thấy Chúc Minh nhướng mày: "… Ừm, tuần sau sao? Chắc là được, dì cứ quyết định đi ạ."

Cúp máy, đối diện với ánh mắt của Tịch Tiện Thanh, Chúc Minh mỉm cười giải thích: "Là dì út, dì bảo tính tuần sau đến nông trại của một người bạn ở khu một hái trái cây, hỏi tôi có muốn đi theo chơi hai ngày không."

"Để tôi kể cậu nghe nha." Anh kề sát mặt lại, ý cười dạt dào, "Tôi nghi ngờ người được gọi là bạn đó, là bạn trai mới của dì ấy."

Người bình thường nghe chuyện phiếm ít nhiều cũng có xíu hứng thú, nhưng dường như Tịch Tiện Thanh lại cứng đờ, hỏi: "Đi vào thứ mấy tuần sau?"

Chúc Minh cất điện thoại vào túi, nhớ lại: "Dì nói là thứ sáu tuần sau, chắc là định ở qua cuối tuần."

Tịch Tiện Thanh hồi lâu chẳng nói chẳng rằng.

Biết được chuyện tình của Chúc Doanh Doanh có tiến triển khiến tâm trạng Chúc Minh rất vui, bóp bóp phần mép của chiếc túi giấy cao cấp trong tay, ngâm nga hát, một lúc lâu sau mới nhận ra bên cạnh yên tĩnh đến mức quái lạ: "Sao vậy?"

Giây lát sau, anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói: "… Không có gì."

Chúc Minh láng máng cảm thấy có gì đó không ổn, còn muốn hỏi thêm, nhưng người bên cạnh đã quay mặt sang một bên, hàm mặt sắc bén chìm vào màn đêm dày đặc.

Sau khi về đến nhà, Chúc Doanh Doanh cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Chúc Minh xách về túi lớn túi nhỏ.

Song chẳng những bà không nghĩ Chúc Minh phá của mà ngược lại còn hào hứng đến mức thỏ con nhảy tưng tưng khắp phòng khách một vòng. Bà cho thêm cỏ khô vào chuồng thỏ, lầm bà lầm bầm mãi một lúc lâu.

"Tiểu Mãn à."

Bà ngồi xổm trước chuồng thỏ, lẩm bẩm với chú thỏ tai cụp đang nhai phồng má: "Chị ở bên đó cứ yên tâm, Tiểu Minh đã kết hôn rồi, vừa mới đi hưởng tuần trăng mật về, bây giờ cũng thích ra ngoài hơn…"

Khóe miệng Chúc Minh giần giật.

Anh đi tới đi lui cả ngày, vốn định về thẳng phòng rồi ngủ, nhưng nghĩ đến giá tiền của mớ quần áo đó, vẫn quyết định treo quần áo vào tủ trước, ngủ muộn vài phút cũng chẳng mất gì.

Một lúc sau, Chúc Doanh Doanh xuất hiện trước cửa phòng anh, đưa ra đề nghị: "Buổi đi chơi cuối tuần này, hay là con rủ Tiểu Tịch theo đi?"

"Không rủ." Chúc Minh lôi túi bọc quần áo chống bụi ra, thẳng thừng từ chối: "Với lại bản thân con cũng không tính đi."

Chúc Doanh Doanh bất ngờ: "Tại sao?"

"Để con đoán nhé. Chắc hẳn là ngay từ đầu "người bạn" kia của dì đã không hề mời con đúng không?"

Chúc Minh chậm rãi vạch trần bằng một câu, cố tình nhấn mạnh hai chữ "người bạn": "Con không thèm đi theo làm bóng đèn đâu."

Đôi tai của thỏ con dưới chân run lên, Chúc Doanh Doanh giả bộ nghe không hiểu, chống nạnh: "Con, con nói gì vậy?"

"Được rồi, lần này hai người cứ chơi cho vui đi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!