Vài ngày sau, studio của Tịch Tiện Thanh đăng ba tấm ảnh lên tài khoản chính thức đã ngụp lặn bao lâu nay.
Một tấm là cận cảnh chiếc ghim cài áo, một tấm khác là cậu và Thẩm Anh chụp chung dưới cây hoa anh đào trong nhà hàng Mặc Tuyết Ký sau khi đánh giá xong.
Tấm cuối cùng là đĩa dương mai có màu sắc như ngọc, lóng lánh ánh nước căng mọng.
Đây là lần đầu tiên Tịch Tiện Thanh chủ động để lộ tinh thần thể của bản thân trên nền tảng mạng xã hội. Mặc dù không đi kèm với dòng chú thích nào nhưng rất nhanh đã thổi bay các bảng xếp hạng từ khóa tìm kiếm nóng.
"Mấy năm trước đám truyền thông không có lương tâm của khu sáu còn bảo bởi vì tinh thần thể của Tịch Tiện Thanh xấu quá nên mãi không chịu công khai, giờ chắc tất cả đều rớt con mắt ra rồi chứ gì. Không ngờ lại là chim công xanh… Tui có nằm mơ cũng chưa dám mơ đẹp thế này đâu á á á á!"
"Kỹ thuật khảm vảy trên ghim cài áo đúng thật là hoàn toàn chỉ để khoe tay nghề… Quá đỉnh! Hơn nữa tui không dám tưởng tượng có bao nhiêu số không đằng sau viên ngọc trai tự nhiên ở cấp bậc này. Các học viên trong Học viện Trang sức ở khu sáu đang rớt nước miếng qwq…"
"Nhắc mới nhớ, chẳng phải một khoảng thời gian trước Tịch Sâm cũng đã tung ảnh chụp chung sao? Láng máng cảm thấy trong nhà họ Tịch đang ngầm dậy sóng, đúng thời kỳ gió tanh mưa máu rồi~"
"Hai tấm trước tôi còn hiểu, nhưng tấm cuối có ý gì vậy?"
"Cái này giống quả bạch ngọc dương mai ở khu hai bọn tôi? Chẳng lẽ là Tiểu Tịch công tử rất thích ăn nó? Ngon, cuối cùng tôi cũng tìm được điểm chung giữa mình và người thừa kế khu sáu. (Măm măm măm)"
Dù kết quả thế nào đi nữa, vòng đánh giá đầu tiên cũng đã có một dấu chấm câu khá hoàn mỹ.
Cơ thể Chúc Minh đã gần như khôi phục hoàn toàn, chỉ là lúc lấy cầm nắm đồ vẫn còn chưa vững tay.
Không còn tác động tinh thần lực từ bên ngoài chèo chống, Nước Rửa Chén cũng lấy lại dáng vẻ kéo lê bộ lông đuôi thật dài, ngạo mạn nhìn người chăm chú bằng đôi mắt hạt đậu trầm lắng.
Mấy ngày cuối cùng nán lại khu hai, bọn họ tận hưởng kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Đi dạo trên bãi biển, rồi quay lại phố ăn vặt để mua vài món ăn nhẹ đặc sản địa phương cho Chúc Doanh Doanh.
Trước khi về, lại ghé thăm tiệm bánh của Kỷ Nhung lần nữa.
Kỷ Nhung cho bọn họ nếm thử món bánh bắp mà lần trước chưa ăn được, cũng mong bọn họ đưa ra nhận xét thật lòng.
Chúc Minh mỉm cười: "Một món ăn vặt rất ngon. Tôi thật sự không tìm ra được khuyết điểm nào."
Kỷ Nhung "Vâng" một tiếng.
Tịch Tiện Thanh ngồi một bên dùng khăn ăn lau khóe miệng, chẳng nói chẳng rằng.
Kỷ Nhung nhìn cậu: "Anh thì sao? Anh có nhận xét hay ý kiến gì không?"
Giọng nói Tịch Tiện Thanh vừa nhẹ nhàng vừa hờ hững: "Cô chắc chắn muốn nghe chứ?"
Chúc Minh ngồi cạnh với biểu cảm như muốn nói rồi lại thôi.
Kỷ Nhung không hiểu tính Tịch Tiện Thanh, móc cuốn sổ nhỏ từ tạp dề ra chuẩn bị lắng nghe ý kiến, nghe vậy ngẩng đầu khó hiểu nói: "Ừm? Chắc chắn mà."
"Đầu tiên, vị mứt mâm xôi quá ngọt, lấn át hương vị nguyên bản của bánh."
Tịch Tiện Thanh hơi hất cằm lên, thản nhiên đưa ra nhận xét, "Kế đến, bánh nguội quá nhanh, có thể cân nhắc áp dụng các biện pháp giữ nhiệt."
"Cuối cùng, tính phối màu thẩm mỹ giữa khăn ăn với giỏ tre vẫn cần được cải thiện."
Cậu bình tĩnh nói: "Tôi đề nghị nên đổi sang một số màu sắc có tông sáng sủa hơn. Ví dụ như vàng chanh hoặc xanh lục nhạt, sẽ hợp với chủ đề cửa hàng bên bờ biển hơn."
"Nhưng tổng thể hương vị khá ổn. Tì vết không che được ánh ngọc, vẫn coi như có thể chấp nhận được." Cuối cùng, cậu nói thế.
Kỷ Nhung: "…"
Khóe miệng Chúc Minh giần giật, ghé sát bên tai Kỷ Nhung nói: "Cô phải biết là, nếu có thể khiến em ấy đưa ra nhận xét như vậy thì về cơ bản không khác gì "ăn siêu ngon" hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!