Chương 32: Ai quan tâm anh?

Thật ra tối qua Chúc Minh mới là người không nắm chắc hơn bất cứ ai.

Mặc dù tài liệu có đề cập rằng phương pháp vật lý này khả thi, nhưng đồng thời cũng nêu chi tiết về tác hại mà tình trạng hao hụt tinh thần lực có thể gây ra với não bộ.

Ngay từ đầu bảo Chu Chúc đến cùng là vì nghĩ có thể giúp mình chia sẻ vài cọng lông chim.

Nhưng sau khi hai người thử làm một lượt, mới phát hiện không phải tự nhiên mà phương pháp truyền tinh thần lực này lại bị cấm trên lâm sàng.

——Thật sự quá khó để nắm bắt được mức độ truyền dẫn.

Chu Chúc thử giúp bẻ dựng vài cọng lông đuôi: Tinh thần lực truyền qua không đủ, cọng lông vừa bị bẻ lên đã "Phiu" một cái bật trở về; truyền quá nhiều tinh thần lực, trước mắt con hoẵng ngốc nghếch tối sầm, suýt nữa thì bị rút cạn cả người.

Vì thế Chúc Minh chỉ đành vội kéo Chu Chúc sang một bên để cậu ta nghỉ ngơi, sau đó tự mình ra trận.

137, cả đời này Chúc Minh sẽ không bao giờ quên con số này, đó là số lượng lông đuôi của Nước Rửa Chén.

Chúc Minh bẻ được một nửa cũng đã quá sức, trước mắt lờ mờ hóa thành màu đen.

Nhưng có hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi. Nước Rửa Chén nhìn chăm chú vào anh bằng đôi mắt ngơ ngác vô tội nhỏ như hạt đậu, lông trên một một nửa dựng một nửa rũ, vừa buồn cười vừa đáng thương đến mức không thể tả thành lời.

Hiện tại ngừng ở đây thì rốt cuộc ra cái thể thống gì?

Chủ nghĩa hoàn hảo cộng với chứng ám ảnh cưỡng chế khiến Chúc Minh không thể chịu nổi kết quả như thế. Anh bẻ mãi cho đến tận hơn nửa đêm, cuối cùng cũng thành công làm cho tất cả lông đuôi xòe ra thật đẹp đẽ.

Hậu quả của hao hụt tinh thần lực nghiêm trọng như thể mang bụng rỗng chạy tám km. Anh hoàn toàn kiệt sức, không kịp thưởng thức thêm vài lần đã vội về thẳng phòng ngủ cho khách, đánh một giấc tới bây giờ.

Chúc Minh chẳng cảm thấy mình đang trả giá gì cả.

Bởi vì anh đã ký vào thỏa thuận, có được một cuộc hôn nhân, còn sở hữu một khoang thí nghiệm. Anh vốn phải có trách nhiệm đối với việc Tịch Tiện Thanh xòe đuôi, đây là chuyện anh nên làm.

Song đồng thời cũng không cảm thấy, bản thân đã làm sai điều gì.

"Tôi không hiểu. Là cậu nhờ tôi giúp cậu xòe đuôi."

Tuy rằng không mong sẽ nhận được một câu cảm ơn, nhưng không hiểu sao lại bị chỉ trích một trận, tâm trạng của Chúc Minh lúc này cũng không vui: "Dù quá trình thế nào đi nữa, tôi cũng đã làm được yêu cầu cậu đưa ra. Rốt cuộc cậu không hài lòng cái gì?"

Anh phản bác rất hợp lý, Tịch Tiện Thanh lẳng lặng trợn to mắt, cười khẩy: "Cho nên anh vẫn cảm thấy mình đã làm đúng, phải không?"

Chúc Minh cũng nổi cơn giận, nhấc mắt lên: "Tôi sai chỗ nào?"

Chúc Minh cảm thấy bản thân hiện tại đang nửa nằm nửa ngồi nên chẳng có khí thế, cãi nhau với Tịch Tiện Thanh không chiếm được phần hơn.

Dù rằng không đứng dậy nổi, nhưng anh cũng quyết phải ngồi sang mép giường, mặt đối mặt giằng co với Tịch Tiện Thanh.

Ai ngờ vừa định ngồi dậy, miệng còn chưa kịp mở, đã thấy trước mắt tối đen.

Cảm giác choáng váng ùa đến như bão táp, đầu tiên Chúc Minh cứng đờ, sau đó cơ thể dần mềm nhũn ngửa ra sau không một tiếng động.

Con ngươi của Tịch Tiện Thanh co rụt, vươn nhau đỡ lấy anh: "Anh làm sao——"

Ánh mắt Chúc Minh mất đi tiêu cự, trên trán toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác nghiêng đầu đi, cắn răng nói: "Tôi… mắt bỗng dưng không nhìn thấy gì."

Tổn thương thị lực, hôn mê, mù lòa…

Những triệu chứng đã tra được trên mạng hiện lên từng cái một trong đầu Tịch Tiện Thanh.

Lòng Tịch Tiện Thanh chợt trở nên nặng nề, bất chấp việc hai người vừa mới tranh cãi mới một giây trước đó, khom lưng siết chặt cánh tay anh: "Anh không nhìn thấy?"

"À, hình như khôi phục lại rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!