Sự kinh ngạc và niềm vui sướng lập tức cuốn sạch suy nghĩ của Tịch Tiện Thanh.
Hô hấp gần như tạm dừng, cậu ngạc nhiên đối mắt nhìn nhau với Nước Rửa Chén một lúc. Phản ứng đầu tiên chính là trực tiếp lao xuống giường, chạy ra khỏi cửa, đến trước phòng Chúc Minh.
Nhưng ngay một giây trước khi bàn tay sắp gõ lên cánh cửa, tay Tịch Tiện Thanh khựng lại.
Cậu chợt bình tĩnh đi.
Thứ nhất là cậu muộn màng nhận ra, mình và Chúc Minh đang ở trong giai đoạn chiến tranh lạnh khó hiểu "Mong anh đừng đến quấy rầy công việc của tôi" "Được, tôi sẽ không quấy rầy cậu".
Thứ hai là bây giờ mới chỉ hơn chín giờ sáng, cửa phòng Chúc Minh hé một khe hở nhỏ, Tịch Tiện Thanh loáng thoáng nhìn thấy tấm mền được đắp kín, người vẫn còn đang ngủ say đưa lưng về phía mình.
Thứ ba là cậu nhận ra, nếu là loại thuốc đã uống tối qua phát huy tác dụng, vậy nếu không có gì ngoài dự tính thì Chúc Minh đã biết chuyện Nước Rửa Chén xòe đuôi trước cả mình.
Thế nhưng Chúc Minh không lập tức chia sẻ tin vui này với mình, chỉ mở cửa phòng ngủ, lén lút trả Nước Rửa Chén về.
Bàn tay đang giơ giữa không trung của Tịch Tiện Thanh rụt lại.
Tiếng chuông cửa biệt thự vang lên, Tịch Tiện Thanh thở ra một hơi, xoay người đi mở cửa.
Diệp Lộ dẫn đầu bước vào, xách theo một bộ vest có lớp chống bụi, phía sau bà là thợ thủ công, vệ sĩ cùng nhóm nhà tạo hình và nhiếp ảnh gia.
Ngay khi trông thấy phía sau Tịch Tiện Thanh, Diệp Lộ tức khắc vui mừng khôn xiết.
Bà bước nhanh đến bên cạnh Tịch Tiện Thanh, sợ người khác nghe thấy nên đành khó tin nhỏ giọng hỏi: "Tiện Thanh, con… có thể?"
Tịch Tiện Thanh ngước mắt, nhìn Nước Rửa Chén đang ngẩng cao đầu bước đi trong phòng khách như thể đang khoe cho mọi người biết mình khỏe mạnh thế nào. Trong khoảnh khắc, cậu cũng cảm thấy như đã qua mấy đời.
"Vâng." Cậu khàn giọng nói, "Xem ra hôm nay có thể cứ thế chụp ảnh chung với Thẩm Anh."
"Thật tốt quá." Diệp Lộ thở phào nhẹ nhõm, không cầm lòng được mỉm cười cảm thán: "Mấy ngày nay dì thấy Tiểu Chúc mãi nhốt mình trong phòng thí nghiệm, chắc là bận dữ lắm… Phải rồi, hôm nay cậu ấy có đi theo không?"
"Anh ta không đi." Tịch Tiện Thanh dừng một chốc, bổ sung với giọng điệu hơi bực dọc, "Vốn dĩ nghiên cứu chế thuốc là chuyện anh ta nên làm."
Biểu cảm của Diệp Lộ như muốn nói rồi lại thôi.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Tịch Tiện Thanh lặng im chốc lát, khóe miệng lén cong lên trong chớp mắt.
Cậu nghĩ, sau khi chụp ảnh chung xong trở về, mình có thể lùi một bước, nói lời cảm ơn với người này… cũng không phải là không được.
Nước Rửa Chén lẳng lặng nhìn chủ nhân của minh, giương đuôi ra chậm rãi xoay một vòng tại chỗ, tao nhã kiêu ngạo phô bày thân mình.
Tịch Tiện Thanh bỗng nhíu mày.
Tuy rằng chim công xanh đang xòe đuôi, nhưng Tịch Tiện Thanh thử điều chỉnh tinh thần lực, phát hiện hình như bản thân… vẫn không thể điều khiển được chuyển động của từng chiếc lông.
Mặc dù nó xòe đuôi, nhưng có vẻ như… cũng không cách nào khép lại được.
Cái cảm giác kỳ lạ vi diệu tức thì trào lên trong lòng.
"Tiện Thanh, nhà tạo hình chuẩn bị xong rồi." Diệp Lộ dịu giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, "Giờ đi thay đồ luôn chứ?"
Tịch Tiện Thanh hồi thần, nhìn xuống Nước Rửa Chén dưới chân.
Dẫu thế nào đi nữa, ít nhất giờ phút này trông chim công xanh rất khỏe mạnh, đầy sức sống, vậy là đủ rồi.
Không rảnh để bận tâm mấy điểm bất thường nhỏ bé đấy, Tịch Tiện Thanh phục hồi tinh thần lại, nhận lấy bộ vest mà Diệp Lộ đưa qua, trầm giọng nói: "Vâng, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lát nữa xuất phát thôi."
Diệp Lộ đáp lời, cùng các thợ thủ công vào khu vực làm việc của Tịch Tiện Thanh, cẩn thận cất chiếc ghim cài áo thành phẩm vào trong vali.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!