Chương 30: Giãy giụa lần cuối

"Nhìn nè, Tịch Sâm vừa mới đăng ảnh chụp chung lên mạng xã hội."

Trước bàn làm việc, Dương Giai Hòa thích thú chia sẻ tin mới với Tịch Tiện Thanh: "Con bé đến khu một đánh giá nhỉ? Phải công nhận rằng từ khi ở học viện thời trang thì nó đã có nền tảng vững chắc. Quân nhân đại diện khu một nổi tiếng có vẻ ngoài hung dữ có tiếng vậy mà sau khi mặc bộ quân phục được cải tiến này vào lại có chút cảm giác như một nghệ sĩ hình tượng rắn rỏi."

Tịch Tiện Thanh ngước mắt, liếc nhìn điện thoại mà Dương Giai Hòa đưa qua.

Vòng đánh giá của Tịch Sâm bắt đầu sớm hơn nên đã kết thúc hành trình tại khu một trước Tịch Tiện Thanh một bước.

Trong ảnh chụp chung, cô đứng bên cạnh quân nhân đại diện đương nhiệm của khu hai, máy ảnh bắt trọn khoảnh khắc tinh thần thể quạ của cô dang rộng đôi cánh.

Đó chắc chắn là một chú tinh thần thể quạ cực kỳ khỏe mạnh——với đôi mặt trầm tĩnh, lạnh lùng hệt như chủ nhân, đôi cánh của nó dang rộng ra tràn đầy sức sống, bày ra một lông chim đen bóng mượt tuyệt đẹp. Đây là một bức ảnh kỷ niệm đầy sức sống và đậm chất điện ảnh.

Ngay cả trong mắt Tịch Tiện Thanh, đây cũng là một tấm ảnh cung gần như hoàn hảo, không hề có khuyết điểm nào.

"Chuyện của em ấy không liên quan đến em, tập trung vào chuyện của mình là đủ rồi."

Tịch Tiện Thanh cảm thấy ngột ngạt, dời mắt đi, nhìn về bản thiết kế phía trước lần nữa: "Đối với topaz trên cánh hoa anh đào, em vẫn muốn thử sử dụng kỹ thuật khảm không viền, như thế sẽ đánh mạnh vào thị giác hơn."

"Em nghĩ thoáng phết."

Dương Giai Hòa phì cười: "Được được được, thử khảm cánh hoa anh đào không viền xem sao. Công nghệ khảm ngọc trai thì cứ như đã nói. Còn về góc độ xử lý vảy mã não ở chỗ này, cô nghĩ chúng ta có thể lập thêm một phương án nữa…"

Tịch Tiện Thanh lơ đãng gật đầu, phác họa ra vài nét bút mảnh dẻ.

Lúc vô tình ngẩng đầu lên, tầm mắt lạc đến bãi cỏ trong vườn bên ngoài cửa sổ sát đất.

Cửa của khoang thí nghiệm đang đứng lặng giữa khu vườn đang nửa hé mở, ánh sáng chói lóa rọi ra từ cửa sổ nhỏ trên vách khoang, không biết người trong khoang đang bận rộn làm gì.

Một lúc sau, Chu Chúc rón rén bước ra từ khoang thí nghiệm, đi qua bãi cỏ, bước vào cửa chính của căn biệt thự.

Từ phòng khách truyền đến tiếng động lục tục, Tịch Tiện Thanh liếc nhìn qua khóe mắt, Chu Chúc đi vào phòng cho khách của Chúc Minh.

Vài phút sau, Chu Chúc ra khỏi phòng cho khách, trong tay cầm theo hologram mà Chúc Minh thường hay xài, tiếp tục đi về hướng khu vườn.

Nhưng chưa ra khỏi phòng cho khách được mấy bước, hình như cậu ta sực nhớ đến chuyện gì, lại lần nữa quay về phòng ngủ của Chúc Minh.

Khi lần nữa bước ra, trong tay cậu ta cầm hai chiếc gối, chú hoẵng phía sau cũng vui vẻ lắc lư trái phải, một người một hoẵng đi về hướng khu vườn lần nữa.

"Này, vẫn đang nghe đấy chứ?"

Dương Giai Hòa dùng bút gõ gõ vào khuỷu tay Tịch Tiện Thanh: "Linh hồn bé nhỏ bay đâu mất rồi."

Tịch Tiện Thanh phục hồi tinh thần, lặng lẽ siết chặt cây bút trong tay.

"Còn bảo không quan tâm đến đánh giá, từ lúc nhìn thấy ảnh chụp chung của Tịch Sâm đã bắt đầu hồn vía lên mây."

Dương Giai Hòa chỉ nghĩ tâm trạng cậu bất ổn vì chuyện đánh giá, mỉm cười lắc đầu, đứng lên: "Mau nói cho cô biết tủ rượu ở đâu đi. Hai thầy trò chúng ta uống vài ly, giải lao một chút thôi."

Tịch Tiện Thanh không có thói quen uống rượu khi sáng tác, nhưng nhìn ngắm những nét bút hỗn độn trên giấy, sau một hồi lặng im mới nói: "Tủ rượu ở cạnh tủ lạnh trong bếp."

Bợm rượu Dương Giai Hòa vỗ vai cậu, đi ra ngoài cửa.

Tịch Tiện Thanh ép bản thân tập trung, thở ra một hơi, tiếp tục vẽ vài đường lên bản vẽ trong tay.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, cậu tưởng là Dương Giai Hòa mang rượu trở lại nên đáp "Vào đi".

Nhưng Tịch Tiện Thanh lập tức nhận ra rằng, tiếng động do đôi giày cao gót của Dương Giai Hòa tạo ra không thể nhỏ như vậy.

Nâng mắt lên, phát hiện Chúc Minh không biết ra khỏi khoang thí nghiệm từ lúc nào, đang thò đầu vào dò xét: "Cậu đang bận à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!