Nhưng anh thật sự không ngờ đối phương lại có thân phận hiển hách, đặc biệt như thế này.
Hành tinh Hy đã thực thi chế độ tự trị bao nhiêu năm, chính quyền các khu quản lý trong âm thầm, trông bề ngoài thì không có người lãnh đạo duy nhất nào rõ ràng cả.
Vì để thúc đẩy sự tiến bộ chung của toàn khu vực, với mục đích khích lệ, mỗi khu đều sẽ bầu cử ra một người gọi là "Người đại diện khu vực".
Vai trò này không liên quan đến quyền lực chính trị, mà là một người được các khu bầu chọn ra, người có thể phát triển văn hóa của khu vực đó đến mức tối đa.
Nói một cách đơn giản, là người mang tư tưởng đứng đầu của mỗi khu.
Ví dụ như khu một là khu quân sự, người đại diện được chọn là một quân nhân với thành tựu và cống hiến nhiều nhất, cách năm năm bầu một lần.
Khu hai mạnh về ẩm thực, thì là do người dân công khai bầu chọn mỗi năm, chọn ra bếp trưởng của nhà hàng, quán ăn có món ăn ngon nhất, tiềm năng nhất năm đó.
Cứ suy theo như thế… tới khu bảy của Chúc Minh, thì phải sàng lọc thông qua nhiều vòng kiểm tra, vượt qua đủ loại sát hạch, bình phẩm nhận xét, bầu ra học giả có tiềm năng nhất trong lĩnh vực của họ, tức người đứng đầu của khu bảy, cách ba năm một lần.
Nói chung, người đại diện là người xuất sắc nhất trong khu, là danh dự không thể mua bằng tiền, là cơ hội thể hiện năng lực hiếm có, là sự tán dương cả về sự nghiệp lẫn cuộc đời.
Trên thực tế, năm đó Chúc Minh là ứng cử viên sáng giá cho vị trí người đứng đầu khu bảy.
Cho nên, so với Chu Chúc đang nhảy dựng lên thì Chúc Minh chỉ hơi ngẫm nghĩ gì đó mà nói: "Vậy à."
Cơ chế bầu chọn người đại diện của từng khu khác nhau, khu sáu là khu về nghệ thuật mà anh không rành nhất, người đại diện lại đi theo chế độ thừa kế, Chúc Minh không có hứng thú với mấy chuyện thị phi gia tộc.
Nhưng rõ ràng là Chu Chúc hoảng loạn hơn anh nhiều.
Con hoẵng phía sau cậu ta kích động xoay vòng, suýt đụng trúng cái cây bên cạnh: "Đậu má đậu má đậu má anh Chúc anh vừa từ chối khám bệnh cho Tịch Tiện Thanh, không đúng, không chỉ khám bệnh, còn cả lời mời kết hôn. Đậu má đậu má đậu má đợi đã anh ta muốn kết hôn với anh?"
Chúc Minh: "Xin chú ý dùng từ lịch sự, cơ mà… cậu ta nổi tiếng lắm sao?"
"Đâu chỉ là nổi tiếng, mấy tin đồn về gia đình bọn họ siêu ngon, cả đám người chằm chằm vào vị trí người đại diện như hổ rình mồi. Nghe nói có người muốn quay phim tài liệu về gia tộc bọn họ đó."
Chu Chúc cảm thán khôn nguôi: "Tịch Tiện Thanh, còn một người khác là Tịch Sâm, là hai trong số những nhà thiết kế nổi tiếng nhất nhất nhất nhà họ Tịch hiện tại. Vô số ngôi sao nổi tiếng không ai mà không muốn đeo tác phẩm của họ lên người. Anh không hay lên mạng nhưng chắc cũng từng nghe qua mấy cái tên đó chứ?"
Chúc Minh: "Em biết mà, anh rất hiếm khi xem mấy thứ đó."
Chúc Minh vốn không có hứng thú hóng hớt, vả lại sau khi gặp chuyện vào năm ấy, truyền thông thích dùng mấy cụm "thiên tài rớt đài" "ngã một phát hết gượng dậy" làm tiêu đề viết tin, nên dù bây giờ anh kiếm cơm dựa vào internet cũng rất ít khi lướt mạng.
Sau khi kết thúc buổi livestream, không ngủ thì ăn, xem hồ sơ bệnh án, cuộc sống cũng coi như nhàn hạ, tự do tự tại.
"Nhưng cậu ta nổi tiếng như thế," Chúc Minh suy ngẫm trong chốc lát, "Mà chuyện tinh thần thể không bị lộ ra sao?"
Chu Chúc ngẫm nghĩ: "Tuy bảo rằng các phóng viên đều cố gắng đào thị phi từ nhà họ Tịch ra, nhưng bản thân Tịch Tiện Thanh rất kín tiếng, mấy thông tin cá nhân như tinh thần thể này nọ giấu kỹ lắm, cơ bản là chưa từng để lộ vào các dịp công khai."
"Nhưng mà, nghe nói tinh thần thể của ông cụ Tịch Kiến Phong là một con chim hạc, cốt cách thanh cao các thứ. Suy theo đó thì người ta đoán chắc Tịch Tiện Thanh là mấy con như thiên nga không chừng…"
Chu Chúc hăng say tám chuyện, Chúc Minh nghe tai này ra tai kia, giải quyết sạch phần gà rán muối tiêu còn lại.
Mặc dù không ngờ vòng quan hệ của Chúc Doanh Doanh rộng đến vậy, nhưng nói chung, buổi xem mắt này đã thất bại, gà rán muối tiêu giòn rụm thơm nức mũi, bản thân Chúc Minh cực kỳ hài lòng.
Thời điểm báo cáo kết quả xem mắt với Chúc Doanh Doanh, Chúc Minh không kể đầu đuôi sự việc, cũng không đề cập đến Tịch Tiện Thanh, chỉ nói đại khái qua loa: "Cô Tịch không hài lòng về con."
Chúc Doanh Doanh muốn nói rồi lại thôi, không nhịn được quở trách anh: "Đây là khu cuối cùng rồi. Thằng nhóc thối này, đúng là không để dì hết lo…"
Chúc Minh giả điếc, điều khiển xe lăn đi về phía phòng ngủ.
Chúc Doanh Doanh không hề che giấu nỗi buồn của mình.
Bà lo âu tưới nước cho chậu quýt nhỏ, lo âu cho chú thỏ trong lồng ăn cỏ khô, lo lắng lấy điện thoại tìm đối tượng xem mắt tiếp theo cho Chúc Minh, mà tinh thần thể là chú thỏ con của bà cũng âu sầu nhảy tới nhảy lui sau lưng bà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!