Chương 29: Ăn phải thuốc nổ hả?

Trong nhà hàng Mặc Tuyết Ký, Tịch Tiện Thanh nghênh tiếp buổi gặp cuối cùng của vòng đánh giá này với Thẩm Anh.

Thẩm Anh chuẩn bị các món ăn nhẹ mùa mùa thu ngon miệng được chế biến tỉ mỉ cho Tịch Tiện Thanh, tương tự, Tịch Tiện Thanh cũng cho cô xem bản phác thảo của mình.

Một chiếc ghim cài áo hình con rắn.

Toàn bộ thân rắn được chế tác với phần đế làm bằng bạch kim, những chiếc vảy được đan xen khéo léo từ mã não hồng chuyền sắc dần và xà cừ trắng. Không chỉ tôn lên đường uyển chuyển mượt mà của rắn mà còn thổi vào đó sức sống sinh động.

Ngón tay của Tịch Tiện Thanh nhẹ nhàng trượt xuống, giới thiệu: "Trong miệng rắn có một cánh hoa anh đào được làm từ đá topaz hồng, rất hợp với tên ngài."

Thẩm Anh chăm chú nhìn một lúc lâu, không nhịn được mở lời khen ngợi: "Đúng là một tác phẩm khiến người ta phải choáng ngợp. Dù tôi là người ngoài nghề nhưng vẫn có thể nhận thấy kỹ thuật cầu kỳ thế nào. Tôi rất hài lòng."

Tịch Tiện Thanh gật đầu.

"Tuy nhiên, do thân rắn mảnh mai và uyển chuyển, sau khi chế tác thành ghim cài áo thì sẽ luôn để lại một khoảng trống ở chính giữa. Tạo cảm giác khá trống trải về mặt thị giác, khiến tổng thể khi phối hợp với trang phục cũng không đạt được vẻ đẹp ở mức tối đa."

Tịch Tiện Thanh nói: "Cho nên, bên tôi còn có một phương án thay thế, mời ngài lựa chọn."

Chút ngạc nhiên thoáng lóe qua trong mắt Thẩm Anh, rồi cô nhìn thấy Tịch Tiện Thanh nhận một bản vẽ khác từ tay Diệp Lộ.

Khoảnh khắc thấy rõ họa tiết chính giữa bức vẽ, khóe miệng tươi cười của Thẩm Anh lặng thinh cứng lại.

"Một viên ngọc trai đen hoang dại với hình dạng không tròn trịa dùng để tượng trưng cho cơ thể xù lông mềm mại của cừu đen. Tai, phần đầu và tứ chi sẽ được tô điểm bằng đá mã não trắng."

Tịch Tiện Thanh ghép hai tờ giấy lại với nhau: "Nếu tôi sử dụng kỹ thuật để khảm viên ngọc trai này vào giữa thân rắn, vừa hay có thể bổ khuyết khoảng trống ở chính giữa. Một đen một trắng, tuyết và mực hòa lẫn, vừa khéo nhắc đến tên nhà hàng của ngài."

Tịch Tiện Thanh đã dùng giấy axit sunfuric để vẽ hai tấm phác thảo này.

Giờ đây, cậu chồng hai tấm axit sunfuric lên nhau thì sẽ thấy con rắn màu hồng trắng dịu dàng quấn lấy cơ thể của cừu ngọc trai, khoảng trống giữa ghim cài áo được thân thể tròn xoe của cừu lấp đầy.

Rắn thì phức tạp và thanh lịch, cừu thì giản dị và mạnh mẽ, cả hai quấn chặt vào nhau, không thể tách rời.

Thẩm Anh không nói gì, con rắn trên cổ tay cuộn thân mình, quấn quanh cổ tay cô.

Tịch Tiện Thanh đặt hai bản vẽ lên bàn, bình tĩnh hỏi: "Không biết giữa hai phương án này, ngài thích cái nào hơn?"

Thẩm Anh mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên, khóe miệng gắng gượng hé ra: "Tôi——"

Nháy mắt tiếp theo, cửa chính phòng riêng bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Chúc Minh nhếch miệng mỉm cười, xuất hiện trước cửa.

Con ngươi của Thẩm Anh lặng lẽ co rút. Cô gần như đứng bật dậy ngay tức khắc, khó tin nhìn về phía người đứng đằng sau Chúc Minh.

"Lần trước nhìn thấy cậu trên bìa tạp chí, chúng tớ đều không nhận ra."

Bầu không khí yên tĩnh, ánh mắt Kỷ Nhung dừng trên bộ sườn xám bóng loáng từ gấm vóc tao nhã của Thẩm Anh, nở nụ cười: "Quả nhiên, khi cậu không mặc tạp dề của quán… còn đẹp hơn gấp nhiều lần."

Cả người Thẩm Anh run lên, không đáp lời, chỉ ngẩn ngơ nhìn mặt Kỷ Nhung.

"Nhưng tớ vẫn không sao nghĩ thông được, A Anh."

Khác với bộ dạng gào khóc vừa nãy, Kỷ Nhung sau khi gặp được Thẩm Anh ngược lại còn bình tĩnh và kiên định hơn: "Tớ chỉ cần một câu trả lời. Tớ muốn biết lý do tại sao."

"Rõ ràng cậu có quỹ đạo cuộc sống vinh quang và tươi đẹp thuộc về chính mình."

Kỷ Nhung nhỏ giọng hỏi: "Tại sao năm đó lại đến cửa hàng bánh? Tại sao cuối cùng lại rời đi không nói một lời?"

Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!