Tiếng nước chảy trong phòng tắm mãi vẫn chưa ngừng.
Nhớ lại hình dạng loáng thoáng thấy qua vừa nãy, Chúc Minh cảm thán người trẻ ngày nay phát dục tốt thật, chắc không thể xong ngay đâu.
Không chờ không cứ thấy gượng gạo, Chúc Minh ngẩn người một chốc, lại ra phòng bếp chuẩn bị túi chườm đá mới.
Một nhà nghiên cứu khoa học nghiêm cẩn đều phải ghi chú lại mọi thay đổi nhỏ nhất trên người đối tượng thí nghiệm. Anh không quên lấy hologram ra, nhanh chóng ghi chú lại phát hiện bất thường lần này.
Trước đó Chúc Minh đã tìm đọc rất nhiều tài liệu, bỏ chi tiết cấu tạo cơ thể tinh thần thể chim công và các phương pháp trị liệu tiềm năng vào cùng một tập tin, đặt tựa là "Cách để Tịch Tiện Thanh xòe đuôi".
Nhưng sau khi nghĩ lại lỡ rò rỉ tập tin thì cả thế giới sẽ biết người đại diện tương lai của khu sáu không thể điều khiển tinh thần thể, vì vậy anh đã sửa thành cái tiêu đề mơ hồ "Cách để cậu ấy xòe đuôi".
[Đối tượng nghiên cứu]: Nước Rửa Chén.
[Biến động quan sát được lần này]: Lông cánh phản ứng với cường độ cao, gần như mất khống chế. Lông đuôi vẫn không có sự dao động nào mà mắt thường có thể quan sát được.
[Tình trạng sử dụng thuốc]: 2ml thuốc hoạt hóa tinh thần. Giám định sơ bộ có phản ứng dị ứng mức độ nhẹ, nên chuyển sang hướng trị liệu tiềm năng khác.
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm bị người ta mở ra từ bên trong.
Trong phòng ngủ quanh quẩn hơi nước ấm áp tràn ra, Tịch Tiện Thanh với mái tóc ướt mặc áo choàng tắm bước ra. Ánh mắt hai người chạm nhau, ngay sau đó lập tức dời đi.
Trong sự im lặng không một lời thấp thoáng sự lúng túng.
Vành vai Tịch Tiện Thanh vẫn đỏ như sắp bùng cháy, mặt và cổ ửng hồng như đã uống rất nhiều rượu, nhưng đôi mắt đã tỉnh táo hơn, chứng tỏ cũng đã thuyên giảm một phần nào đó.
Thật ra nếu là bệnh nhân bình thường khi đang hành nghề thì lúc này đây Chúc Minh có thể hỏi thẳng một câu "Thành công chưa?", hoặc là càng trắng trợn hơn nữa "Ra chưa?"
Nhưng lòng tự trọng của vị trước mắt này không thể nói chơi.
Vì thế sau khi cẩn trọng sàng lọc kho từ vựng một lượt, Chúc Minh uyển chuyển hỏi: "Cậu… thấy thoải mái hơn chưa?"
Tịch Tiện Thanh không nói gì, vừa dùng khăn lau khô tóc, vừa lạnh lùng liếc nhìn anh.
Chúc Minh biết ép hỏi cũng vô dùng, đành dùng mắt tìm kiếm câu trả lời.
Im hơi lặng tiếng liếc nhìn xuống thân dưới của Tịch Tiện Thanh, xác nhận đã trời yên biển lặng, mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, ghi chú gì đó vào hologram.
Kế đó, anh lại giơ tay lên.
Tịch Tiện Thanh nhìn về phía anh, một lúc sau mới buông chiếc khăn trong tay, dường như không mấy tình nguyện khom người xuống, áp mặt vào lòng bàn tay của Chúc Minh một lần nữa.
Chúc Minh cảm nhận thử: "Ừm, nhiệt độ cơ thể đã giảm một chút, nhưng vẫn còn sốt nhẹ."
Tịch Tiện Thanh nhìn anh qua sợi tóc ướt sũng: "Nhờ anh ban tặng cả."
Chúc Minh đã miễn dịch với cách ăn nói châm chọc của cậu, hỏi thẳng: "Nói đi, đêm nay cậu có muốn ở lại không?"
Tịch Tiện Thanh đột ngột ngước mắt: "… Gì cơ?"
"Dù sao cũng là sự cố khi điều trị do tôi khơi ra, thân là bác sĩ, ít nhất thì đêm nay tôi phải phụ trách đến cùng."
Ngón tay Chúc Minh thao tác trên hologram vài cái, thở dài: "Đương nhiên, cũng là để phòng lỡ như hơn nửa đêm cậu lại có vấn đề gì nữa, đến đập cửa phòng tôi ầm trời."
"Ở lại đi." Anh nói.
Thế là, cặp đôi mới cưới đã nghênh đón lần đầu chung chăn gối sau khi kết hôn.
——Chỉ là khoảng cách giữa họ như cách cả đại dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!