Tác dụng của loại thuốc do Chúc Minh chế tạo ra là mở rộng kết nối giữa não bộ Tịch Tiện Thanh với tinh thần thể, năng cường khả năng kiểm soát tinh thần thể của cậu, và cuối cùng sẽ đạt được mục đích làm cho Nước Rửa Chén xòe đuôi.
Giờ phút này, chim công xanh đang trợn to đôi mắt nhỏ như hạt đậu, hóa rồ vỗ cánh, kéo theo bộ lông đuôi mỹ lệ đâm loạn xạ một cách bất quy tắc.
Điều này chứng minh thuốc thực sự có hiệu quả khiến lông chim dao động.
——Chỉ là không phải phần lông mà Chúc Minh cần.
Lông chim công được chia thành phần lông cánh và lông đuôi. Phần lông có màu nâu và ngắn chính là lông cánh, tập trung phân bố ở phần trước cơ thể, có chức năng bay lượn.
Lông đuôi là phần lông đầy màu sắc còn lại, mảnh dài thanh lịch, lớp lông phủ ở đuôi có hình dạng con mắt lớn. Trong tự nhiên, chức năng chính của nó là để thu hút bạn tình, còn dưới dạng tinh thần thể thì có thể được chủ nhân tự chủ điều khiển đóng và xòe.
Quay lại hiện tại, Chúc Minh ngẩng đầu nhìn gương mặt đẫm mồ hôi của chàng trai tuấn tú trước mắt.
Chỗ Chúc Minh muốn có phản ứng là lông đuôi, kết quả giờ đây bộ phận phát điên lại là lông cánh.
Tại sao lại như vậy?
Quan trọng hơn cả là, đáng lý ra loại thuốc lần này sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ không tốt nào mới phải. Phản ứng của tinh thần thể không thể dữ dội như vậy, thậm chí còn đến mức… hơi mất kiểm soát.
"Liều lượng thuốc đã nhỏ hết mức có thể rồi. Chính tôi cũng đã uống thử. Đáng lẽ ra không nên có phản ứng như vậy mới đúng."
Chúc Minh lẩm bẩm tự nói, bắt lấy cánh tay Tịch Tiện Thanh, bắt đầu điểm qua từng yếu tố: "Sau khi cậu uống thuốc thì bao lâu sau đó bắt đầu có cảm giác bất ổn? Trong lúc đó có uống thuốc khác không? Có uống rượu không?"
"Sau khi uống khoảng nửa tiếng, không uống gì hết, cũng không uống thuốc nào khác."
Mồ hôi chảy dọc theo trán xuống cằm, Tịch Tiện Thanh chau mày, hầu kết khẽ động, chỉ có thể cố nghiến răng nói ra lời đứt quãng: "… Sau đó thì thành ra thế này."
Có lẽ vì quá khó chịu, cậu không dằn được cơn phẫn nộ nói: "Rốt cuộc anh là loại lang băm gì vậy?"
Chúc Minh không có tâm trạng đấu võ mồm với cậu: "Cụ thể là khó chịu ở đâu? Tả cho tôi nghe đi."
Tịch Tiện Thanh trừng anh: "Chỗ nào cũng khó chịu."
"…" Bình thường Chúc Minh sợ nhất là kiểu bệnh nhân này, "Là khó chịu như thế nào? Mô tả đầy đủ một chút. Có đau không? Buồn nôn? Hay là váng đầu?"
Người thường ngày coi trọng vẻ bề ngoài nhất mà giờ phút này lại bị người ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật, bên vành tai Tịch Tiện Thanh phiếm hồng, gần như không cách nào mở miệng.
Vài giây sau, cậu mới khàn giọng nhả ra một chữ: "Nóng."
"Tôi cảm thấy trong người, và cả trong phòng nóng lên đột ngột, không thể chịu nổi."
Thanh niên bực bội cúi đầu, ngực phập phồng thở hổn hển. Một lát sau, lại giống như hoang mang nói: "Còn tự dưng thấy rất ồn, giống như có tiếng ong ong trong tai. Ánh đèn bỗng trở nên rất sáng, sáng chói mắt."
Rất nóng, rất ồn, rất sáng.
Chúc Minh suy ngẫm một hồi, chợt mở to mắt.
Đây chính là cảm giác sau khi chức năng của các giác quan bị phóng đại vô hạn.
Loại thuốc hoạt hóa tinh thần mà anh chế tạo ra này, trên lý thuyết thì đáng lẽ ra còn an toàn hơn cả siro ho dành cho trẻ em.
Tuy nhiên, trên thực tế có một số tài liệu cho thấy có vài bệnh nhân cực kỳ nhạy cảm với thuốc hoạt hóa, sau khi dùng thuốc sẽ xuất hiện tác dụng phụ cảm quan bị khuếch đại mạnh mẽ. Trường hợp này cực kỳ hiếm gặp, chỉ chiếm tỷ lệ một phần mười nghìn.
Quá rõ, Tịch Tiện Thanh là một trường hợp hiếm hoi ngàn dặm mới có một——Cậu ấy bị dị ứng.
Tiêu đời.
Cảm giác cay đắng sau một khoảng thời gian nghỉ nghiên cứu khoa học lại lần nữa ụp đến. Thuốc mà mình khó khăn lắm mới nghiên cứu chế ra lại va phải vị đại thiếu gia có cơ địa nhạy cảm ngàn dặm mới có một. Tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!