Chương 26: Chiến tranh lạnh

"Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ. Ít nhất thì cũng mua cho cô một ly rượu đi chứ."

Dương Giai Hòa dùng đầu ngón tay chọt nhẹ lên bả vai Tịch Tiện Thanh: "Nói thật thì, vừa nãy không dám nhận người quen. Bởi vì cô tự hỏi kiểu người giống như em sao có thể đến khu hai nghỉ mát được. Còn liếc mắt đưa tình với người ta trong hồ bơi nữa."

"Nhưng ngẫm lại thì, bây giờ em đang đánh giá, có mặt ở khu hai cũng dễ hiểu. Bấy giờ mới đuổi theo nhìn xác nhận thử."

Cô nói, ngạc nhiên nhìn người bên bờ hồ bơi: "Đọc báo mới biết thằng nhóc em đột nhiên kết hôn chớp nhoáng. Chuyện là thế nào? Tình yêu tới nhanh như——"

"Cô Dương." Tịch Tiện Thanh đẩy thực đơn đến trước mặt cô, lạnh lùng ngắt lời cô, "Ngài muốn uống gì?"

Dương Giai Hòa bật cười, lắc đầu, chan chứa ý cười chỉ vào hai loại rượu với người pha chế.

Dương Giai Hòa là giáo viên của Tịch Tiện Thanh ở học viện thiết kế, tính cách thẳng thắn, nhiệt tình, phong cách thiết kế bạo dạn, tiên phong.

Cô đang tổ chức triển lãm cá nhân lưu động tại các khu, tháng này vừa hay đến lượt khu hai.

Những nhà thiết kế hàng đầu như bọn họ đều sở hữu đôi mắt tinh tường.

Sau vài câu xã giao, ánh nhìn của Dương Giai Hòa lập tức dừng trên nhẫn cưới trên tay Tịch Tiện Thanh, hai mắt lóe sáng: "Khoan đã, đây chẳng phải là… viên kim cương xanh từ mỏ khu bốn hiện đã cạn kiệt rồi đấy sao?"

Tịch Tiện Thanh không đáp lời, Dương Giai Hòa coi đó là thầm thừa nhận, lập tức che miệng hết lên, vội nắm tóm lấy tay cậu qua nhìn cho kỹ.

"Độ tinh khiết gần như hoàn hảo này, còn có màu xanh tươi đẹp cỡ này. Trong mấy năm gần đây chỉ có hai viên kim cương xanh có chất lượng tương đương từng xuất hiện ở buổi đấu giá. Hóa ra một trong đó đã bị tên nhóc em mua à?"

Dương Giai Hòa lẩm bẩm nói, sự ghen tị trong mắt muốn hóa thành thực thể đến nơi: "Tức chết cô mất. Trình độ sưu tầm của em sắp đuổi kịp người đã ở trong ngành mấy chục nồi bánh chưng như cô rồi."

"Hở, không đúng." Cô chợt nghĩ đến, "Em bảo đây là nhẫn cưới của em. Vậy có phải đối tượng của em cũng có một viên… Em mua cả hai viên luôn ư?"

Tịch Tiện Thanh không bình luận gì.

"Số tiền đó có thể mua cả tòa lâu… À không, e là có thể thuê cả hành tinh nhỏ hàng xóm. Em đúng là xa xỉ quá đáng nha."

Dương Giai Hòa dậm chân, tinh thần thể hoa diên vĩ phía sau cũng rung rinh theo: "À phải rồi, người yêu của em cũng là người khu sáu sao? Hai người quen biết thế nào?"

"Mấy thứ như nhẫn cưới, đôi khi giới truyền thông sẽ truy đến cùng, cho nên không thể dùng thứ quá qua loa."

Tịch Tiện Thanh chuyển chủ đề nhẹ như mây bay: "Anh ấy là người khu bảy."

Dương Giai Hòa bất ngờ: "Má ơi má ơi, mặt đẹp như thế mà em còn nói với cô rằng người ta là học bá?"

"Bảo sao có thể khiến Tịch tiểu công tử của chúng ta say đắm đến mức bắt đầu tin tưởng vào tình yêu. Sao? Không thèm giới thiệu với ân sư của em chút à?"

Cô vắt lát chanh bên vành ly rượu, vừa cười chọc ghẹo vừa nhìn về phía hồ bơi qua bả vai Tịch Tiện Tiện Thanh, ngay sau đó biểu cảm hơi đổi: "Ấy… gì vậy?"

Tịch Tiện Thanh cũng ngoảnh đầu lại nhìn qua.

Rõ ràng mới vài phút trước, Chúc Minh vẫn còn một mình ngồi bên bờ hồ bơi.

Không biết từ lúc nào, bên cạnh anh bỗng xuất hiện một cậu trai trẻ đeo mắt kính, vẻ mặt ngây ngô mang khí chất thư sinh.

Vẻ mặt cậu trai cực kỳ phấn khỏi, cúi người kéo tay Chúc Minh, tư thế trông rất khiêm nhường, khẩn thiết hỏi Chúc Minh cái gì đó.

Biểu cảm của Chúc Minh trộn lẫn một chút sự bất lực kỳ lạ——Dường như anh không đối phó được với sự nhiệt tình của cậu trai, nhưng lát sau vẫn dịu dàng, lễ độ mỉm cười, trả lời điều gì đó.

Giây tiếp theo, Tịch Tiện Thanh nhìn thấy cậu trai đeo kính ngồi hẳn xuống bên bờ, thả tinh thần thể chuột lang của mình ra, mong mỏi nhìn chằm chằm mặt Chúc Minh.

Hình như Chúc Minh do dự một chốc, sau đó khẽ gật đầu, cũng thả ra cáo trắng của mình.

Tịch Tiện Thanh trông thấy, chú chuột lang kia phấn khích dùng cơ thể tròn vo của nó cọ cọ chiếc đuôi của cáo trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!