Chương 25: Quá trớn

Hiệu quả của việc chia nhau hành động chính là nhanh.

Đêm khuya, Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh trao đổi thông tin cho nhau, xâu chuỗi hoàn chỉnh được tám chín phần mười câu chuyện.

"Người bạn thân đã từng kề vai sát cánh đột nhiên rời đi không lời từ biệt. Lần kế tiếp gặp lại thì phát hiện ra đối phương là con gái của đối thủ cạnh tranh."

Chúc Minh đeo găng tay truyền cảm, cúi đầu vô mông Nước Rửa Chén: "Nếu đặt bản thân vào đó, tôi cũng sẽ thấy mình bị lừa. Bảo sao cô bé tức đến mức điên cuồng rụng lông."

Lượng thông tin quá lớn, Tịch Tiện Thanh cau mày: "Nhưng tại sao Thẩm Anh lại giấu tên ẩn mình tham gia vào một tiệm bánh nhỏ bé, cuối cùng lại rời đi không nói lời từ biệt, quay về giai cấp và quỹ đạo cuộc sống vốn có của cô ấy?"

Chúc Minh cũng thấy hơi mâu thuẫn: "Bỏ nhà trốn đi? Trải nghiệm cuộc sống? Chỉ có người trong cuộc mới biết sự thật là gì."

Dù thế nào đi nữa, ít nhất thì đoạn quá khứ này của Thẩm Anh cũng đã cho Tịch Tiện Thanh một hướng rõ ràng để thiết kế.

Nghệ thuật không chỉ là cái đẹp và hoàn hảo, nó còn có góc cạnh, có vết nứt, sự nuối tiếc, sự đấu tranh. Những sự không hoàn hảo đó mới tạo nên một tác phẩm mang theo câu chuyện có chiều sâu chạm đến trái tim của con người.

Chim công xanh lắc chân, cúi đầu mổ mổ lông chim trên ngực, Tịch Tiện Thanh dừng lại, hỏi: "Vậy hiện tại cảm xúc giữa bọn họ đối với nhau rốt cuộc là oán trách, hay là đã buông bỏ được rồi?"

Chúc Minh lắc đầu, cởi găng tay: "Một người vừa nghe tên đối phương đã giận tím mặt, một người ngậm miệng không chịu nói. Những biểu hiện đó đều là phương thức trốn tránh cực đoan nhất theo nhiều nghĩa khác nhau, điều đó có nghĩa là…"

Một lúc lâu sau, Tịch Tiện Thanh nói: "Bọn họ vẫn còn để ý đến đối phương."

Chúc Minh nhẹ nhàng thở hắt, không nhịn được cười nói: "Kỳ lạ thật, tại sao trị bệnh tinh thần thể mãi rồi cuối cùng lại phát hiện đều là tâm bệnh. Không bằng đổi nghề thành làm bác sĩ tâm lý cho rồi."

Vài ngày tiếp đó, linh cảm của Tịch Tiện Thanh vào thời kỳ bùng nổ.

Đương nhiên, đây không phải là chuyện Tịch Tiện Thanh chủ động nói cho Chúc Minh biết——chỉ là cậu nhốt mình trong phòng sách mấy ngày trời, về cơ bản là không ra khỏi phòng, trong khoảng thời gian đó chỉ có Diệp Lộ và các trợ thủ ra ra vào vào.

Thỉnh thoảng khi đi ngang qua, Chúc Minh nhìn qua khe cửa thấy Nước Rửa Chén đang ngồi xổm bên cạnh tay chủ nhân, bộ lông tuyệt đẹp thả xuống bàn duyên dáng như thác nước, đôi mắt nhỏ như hạt đậu hơi híp lại, biểu cảm thư thái, vui vẻ.

Chúc Minh hiểu đây là thời điểm sáng tạo mấu chốt của nhà nghệ thuật, quyết định không làm phiền.

Tiến độ bên Chúc Minh cũng không thua.

Anh tiến hành thí nghiệm mấy ngày trong khoang thí nghiệm và cuối cùng loại thuốc đầu tiên được tạo ra để Tịch Tiện Thanh xòe đuôi đã được nhìn thấy ánh sáng.

Thuốc dạng lỏng màu xanh lam nhạt được đựng trong một ống ly tâm nhỏ, đặt chính giữa tủ bảo quản.

Tịch Tiện Thanh nhìn ống thuốc một lúc rồi nói: "Nước tẩy bồn cầu?"

Chúc Minh cảm thấy đôi khi lời lẽ của mấy người làm nghệ thuật này quá đáng thật.

"Là thuốc." Chúc Minh giải thích, "Về mặt lý thuyết, loại thuốc này có thể tăng cường khả năng cảm nhận thần kinh của cậu, cũng như khả năng tương tác thần kinh với tinh thần thể."

"Tôi đã điều chỉnh liều lượng trước rồi, những vẫn có thể có tác dụng phụ tiềm ẩn. Cho nên tôi khuyến nghị nên dùng thử khi đã hoàn thành công việc, ví dụ như trước khi đi ngủ."

Chúc Minh nhìn bàn làm việc bừa bộn của Tịch Tiện Thanh: "Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ thiết kế của cậu."

Tịch Tiện Thanh gật đầu, cất thuốc vào ngăn kéo bên cạnh.

Chúc Minh tò mò cầm một bản phác thảo trên bàn, chống cằm đánh giá: "Đây chỉ mới là bản phác thảo thô thôi ư? Mức độ hoàn thiện đã cao thế này rồi à."

Bàn tay đang sắp xếp lại bản phác thảo của Tịch Tiện Thanh khựng lại, không ngẩng đầu, chỉ "Ừ" một tiếng.

Chúc Minh lại cầm một bản phác thảo khác lên, ra vẻ xem xét một lúc, chiếc đuôi của cáo trắng đang nằm trên bàn cũng chậm rãi đung đưa: "Ái chà chà, tấm này cũng rất đẹp đấy, không hổ là tác phẩm của đại diện tương lai của khu sáu."

Tịch Tiện Thanh bình thản ngước mắt lên: "Cái này gần giống hệt cái anh vừa xem, nhưng là bản đã bị loại của phiên bản đầu tiên."

Chúc Minh: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!