Chương 24: Người… nhà của tôi

Ba ngày trước, Chúc Minh và Lương Đại Siêu hẹn gặp nhau tại một cửa hàng bán dừa ven biển. Tận hưởng làn gió biển ẩm ướt với hai trái nước dừa mát lạnh.

Sau khi màn bắn pháo hoa kết thúc, lấy việc giúp Tịch Tiện Thanh làm cái giá, Chúc Minh đã có được ba bức ảnh chụp chung thân mật để lừa Chúc Doanh Doanh.

Cá nhân anh cảm thấy đây là một cuộc giao dịch khá có lời.

Việc cần giúp, chính là làm sáng tỏ khúc mắc đã từng giữa Thẩm Anh với Kỷ Nhung.

Chỉ là Thẩm Anh bên này ngậm chặt miệng không chịu nói, Kỷ Nhung bên kia gắt gỏng đuổi người, chỉ còn một điểm đột phá duy nhất, đó là Lương Đại Siêu.

"Ngại quá bác sĩ Chúc, chầu này phải để tôi mời."

Lương Đại Siêu ôm trái dừa hút hai ngụm, thở dài một hơi, "Anh vốn khám bệnh miễn phí, hai lần trước tôi không chiêu đãi thật tốt thì thôi, lần nào cũng để các anh bị cuốn vào… thật sự không còn mặt mũi nào gặp anh."

Chúc Minh mỉm cười bóp ống hút trong tay: "Không sao, kể với tôi chút đi, cụ thể chủ quán của các cậu đã trải qua những gì? Rồi bắt đầu rụng lông từ khi nào?"

"Đây đã là tháng thứ ba A Nhung rụng lông rồi."

Lương Đại Siêu thở dài: "Lúc đầu chỉ có một nắm, cho nên bọn tôi dùng găng tay truyền cảm còn miễn cưỡng nhạt được, ít nhất trong quán cũng không bừa bộn như vậy."

"Nhưng về sau thì càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên bây giờ khi có khách thì cô ấy sẽ thu tinh thần thể về, thỉnh thoảng mới thả nó ra ở sau bếp để thả lỏng đôi chút."

Lương Đại Siêu đập mạnh lên bàn, chú chó vàng to bự bên cạnh cũng vẫy đuôi điên cuồng: "Nhưng nào có người bình thường nào ngày ngày đem tinh thần thể của mình giấu đi. Vậy thì xã giao kiểu gì? Sinh hoạt kiểu gì? Thế giới nội tâm áp lực cỡ nào!"

Nhớ đến cái vị lần nào mình cũng phải năn nỉ mới miễn cưỡng chịu thả chim công xanh mắt nhỏ ra, Chúc Minh tán thành: "Đúng vậy."

"Trên lâm sàng, hầu hết các trường hợp rụng lông ở tinh thần thể đều là do tinh thần của chủ nhân cực độ lo âu dẫn tới."

Cáo trắng dưới chân hơi nheo mắt, Chúc Minh nói: "Nếu tôi đoán không sai, nguồn gốc sự lo âu của chủ quán nhà cậu, chắc hẳn có liên quan đến cô Thẩm Anh nhỉ."

Vài giây sau, anh thấy Lương Đại Siêu "Ừ" một tiếng, chiếc đuôi của chú chó lông vàng bên cạnh cũng cụp xuống theo.

Chúc Minh thử thăm dò: "Có phải hai người… đã từng có thù oán gì không?"

Lương Đại Siêu giống như nghe thấy chuyện cực kỳ vô lý: "Thù oán? Hoàn toàn ngược lại, hai cô ấy đã từng, có thể nói là thân thiết, khăng khít như song sinh dính liền!"

"A Anh… à không, Thẩm Anh, nói chính xác là người đại diện hiện tại của khu hai."

Quá rõ ràng là Lương Đại Siêu không quen với việc sửa miệng như vậy, khó khăn đổi xưng hô, "Hai năm trước, vào một đêm tuyết rơi, cô ấy té xỉu phía sau cửa hàng, được A Nhung đưa về."

"Cô ấy rất ít nói, điềm đạm nho nhã, chỉ nói muốn tìm việc làm." Lương Đại Siêu cười khổ, "A Nhung giữ cô ấy lại."

"A Anh làm việc vừa chăm chỉ vừa nhanh nhẹn, nhưng năng lực quản lý cửa hàng mới là xuất sắc nhất. Đề xuất ý tưởng đổi mới thực đơn, thay đổi hình thức kinh doanh, kết hợp với kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của A Nhung, năng lực của hai người đó bổ trợ cho nhau, việc kinh doanh của cửa hàng ngày càng tốt hơn."

"Chúng tôi đều coi A Anh như người nhà, lúc đó tưởng rằng cô ấy là một cô gái đáng thương không có nhà để về, phải lang thang bên ngoài."

Lương Đại Siêu nuốt nước miếng: "Không ngờ thật ra người ta là một tiểu thư nhà giàu bỏ nhà ra đi, hạ phàm để trải nghiệm mọi cung bậc cuộc sống."

Cùng lúc đó, Thẩm Anh mặc một bộ sườn xám bằng vải sa tanh màu trắng, khí chất thanh lãnh ôn hòa, chắp hai tay đặt trên đầu gối, im lặng ngồi trong phòng.

"Ngài Tịch, một nhà thiết kế xuất sắc như anh tất nhiên sẽ hiểu rõ về thiết kế và thẩm mỹ hơn người ta nghề như chúng tôi."

Giọng điệu Thẩm Anh vẫn bình tĩnh như cũ, "Chỉ là đội ngũ quản lý của một nhà hàng gồm rất nhiều người, tuy tôi là quản lý chính, nhưng cũng khó mà quản lý hết được mọi mặt một cách chu đáo."

"Mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể như khăn ăn, xưa nay đều là được quản lý bởi thành viên khác trong nhóm."

Tay cô nhẹ nhàng lướt qua khăn ăn, điềm tĩnh cầm ấm trà bên cạnh lên, rót thêm trà vào tách của Tịch Tiện Thanh: "Hoa ăn này trông hài hòa, ý nghĩa cũng khá hay, cho nên tôi mới chọn dùng."

Biểu cảm của cô không mấy thay đổi, nhưng Tịch Tiện Thanh để ý tới, con rắn màu hồng vốn đang quấn quanh cô đã lặng lẽ co rúm lại, thụt vào sâu bên trong cổ tay áo sườn xám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!