Chương 23: Pháo hoa

"Cảm ơn cậu."

Trước cửa quán, Chúc Minh thở dài nói: "Chỉ còn chút nữa thôi là tôi có thể tận tay chạm vào tinh thần thể cừu đen bị rụng lông. Nhờ ơn cậu mà có lẽ đời này tôi không thể bước vào quán ăn này nữa."

Vẻ mặt Tịch Tiện Thanh cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu.

Chúc Minh buồn rầu nói: "Cuối cùng cũng không được ăn bánh ngô. Sản phẩm mới có một không ai đấy."

Sắc mặt Tịch Tiện Thanh lại sầm xuống.

Cậu liếc Chúc Minh một cái: "Anh bảo muốn đi chữa bệnh tinh thần thể, đâu có nói còn phải trị bệnh điên."

Chúc Minh khựng lại, phát hiện mình không sao phản bác được.

Anh cũng không ngờ đến Kỷ Nhung lại vô cớ nổi giận dữ như thế.

Tịch Tiện Thanh hễ mở miệng thì dễ đắc tội người khác là thật, nhưng vừa nãy Chúc Minh ngồi bên cạnh nghe cả đoạn hội thoại, đúng là câu trả lời hôm nay của cậu không có vấn đề gì.

Về phần Kỷ Nhung, mặc dù kỹ năng kiểm soát cảm xúc của cô bé này cần phải được cải thiện, nhưng Chúc Minh có thể nhận thấy thông qua mấy lần tiếp xúc trước đó, rằng cô cũng không phải người không có học thức.

Chỉ riêng khi nhắc đến hai chữ "Thẩm Anh" này, tức khắc hóa thành quả pháo có thể bị châm lửa nổ banh bất cứ lúc nào

Chúc Minh im lặng suy nghĩ chốc lát: "Tôi nghĩ, có khi nào trước kia hai người họ đã từng có thù oán gì hay không? Dù sao thì ngành dịch vụ ăn uống mà… áp lực cạnh tranh khá lớn, nghe nói rất dễ kết thù."

Giữa mày Tịch Tiện Thanh khẽ giật: "Người có hiềm khích, sẽ dùng chung mẫu họa tiết trong nhà hàng của mình ư?"

Chúc Minh lặng im không được bao lâu: "Nhưng nếu bảo không có thù, thì sao lại đuổi hai chúng ta ra ngoài?"

"Chẳng lẽ trước đây đã từng thân thiết… nhưng bây giờ đã cạch mặt nhau?" Anh do dự phỏng đoán.

Tịch Tiện Thanh cũng im lặng vài giây.

Đây là chuyện bọn họ không ngờ đuọc.

Thẩm Anh là đại diện mới nóng bỏng tay, còn Kỷ Nhung là chủ tiệm bánh bình dân. Trong mắt người ngoài, hai cô ấy gần như là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Vận may của họ cũng tốt đến mức bất thường——Nếu Chúc Minh không đi khám ngoại tuyến, nếu đến cuối cùng hôm nay Tịch Tiện Thanh không đi theo, vậy có lẽ bọn họ sẽ vô tình bỏ lỡ thông tin này.

Tịch Tiện Thanh thở ra một hơi: "Về trước đã."

Sắc trời nhá nhem, lượng khách du lịch của trấn nhỏ ven biển đã đến khung giờ đông đúc nhất.

Đèn đường trang trí trên phố đi bộ sáng bừng, dòng người qua lại, tiếng sóng biển hòa lẫn với tiếng người, làn gió biển mặt chát hòa cùng mùi đồ ăn, tạo nên một cảnh tượng náo nhiệt, ấm áp.

Nơi này quả thực khác hoàn toàn với khu hai mà Tịch Tiện Thanh biết sau nhiều ngày ở trên vùng núi suốt mấy ngày.

Vùng núi khu hai là một bức tranh sơn dầu với những chi tiết hoa lệ và nét vẽ tinh tế, mang đến cho thực khách những dịch vụ chu đáo và sang trọng nhất như tiên giới; dưới chân núi lại là bức tranh biếm họa đầy hơi thở trần thế, mang đến cho thực khách cảm giác chân thực và sống động, thân thuộc như quê nhà.

Tịch Tiện Thanh bên kia đang chụp phong cách lấy linh cảm, Chúc Minh bên này lại hơi bất ổn.

Phố ăn vặt vốn là nơi náo nhiệt, dòng người càng tăng lên thì lập tức đông như nêm như nêm cối. Trong tình trạng chen chúc, việc di chuyển của Chúc Minh đã trở thành vấn đề.

Anh chỉ có thể nín thở, cẩn thật điều khiển xe lăn di chuyển chậm rãi qua đám đông để tránh đụng phải người qua đường đi tới đi lui.

Sau đó, anh bỗng nghe thấy tiếng "bùm" rất lớn truyền đến từ phương xa.

Ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa bầu người bị đám đông đen kịt che khuất, anh ngơ ngác hỏi Tịch Tiện Thanh: "Chuyện gì vậy?"

Tịch Tiện Thanh ngẩng đầu nhìn, nói: "Là pháo hoa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!