Chương 22: Cút ra

Mặc dù không lấy được bao nhiêu thông tin có giá trị từ Thẩm Anh nhưng thông qua quá trình giao tiếp, Tịch Tiện Thanh cũng đã hiểu sơ qua về tinh thần thể của cô.

Hôm sau tỉnh giấc, trước tiên vẫn lấy rắn làm nòng cốt để phát triển ý tưởng, bước đầu phác thảo ra vài bản rồi chọn một số loại đá có màu sắc khá dịu.

Nhìn qua thì đúng là mấy món trang sức trong bản phác thảo này rất hợp với tính cách trong sự dịu dàng có phần cứng rắn của Thẩm Anh. Nhưng một khi xem kỹ lại, sẽ nhận ra đẹp thì đúng là đẹp đấy, song lại quá mức hời hợt và không có câu chuyện ẩn sau nào đáng để suy ngẫm.

Đây là một món trang sức có để bán được với giá tốt trong tủ trưng bày của một cửa hàng trang sức cao cấp, nhưng lại chẳng thể đạt đến tiêu chuẩn riêng của Tịch Tiện Thanh.

Nỗi lòng phiền muộn, cậu buông bút ra khỏi phòng, phát hiện phòng khách yên tĩnh kỳ lạ.

Cửa phòng ngủ phụ mở toang, chăn mền trên giường được gấp gọn gàng, tức là chủ căn phòng đã rời đi được một khoảng thời gian.

Tịch Tiện Thanh sửng sốt một chốc, cảm giác bực bội khó hiểu tức thì dâng lên trong lòng.

Chưa từng thấy ai không đi lại được mà ngày nào cũng chạy loạn khắp nơi như thế.

Ngay sau đó cậu nhận ra gì đó, quay đầu lại, nhìn về phía khoang thí nghiệm đang nằm giữa sân vườn bên ngoài cửa sổ.

Chúc Minh vừa mới đặt pipet trong tay xuống thì nghe thấy cửa khoang thí nghiệm bị người ta kéo ra.

"Hoặc là cậu đứng yên đó đừng nhúc nhích, hoặc là mặc áo khoác thí nghiệm và găng tay rồi hẵng qua đây."

Chúc Minh không quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Không chỉ để bảo vệ cậu mà còn để phòng ngừa mấy tế bào nhỏ tôi vất vả nuôi dưỡng không bị nhiễm tạp."

Bước chân Tịch Tiện Thanh cứng lại, đứng nguyên tại chỗ.

Thật ra thông qua vài lần khám trước đó, Tịch Tiện Thanh đã mơ hồ nhận ra năng lực vượt trội của người này.

Nhưng do cách nói chuyện tùy tiện của Chúc Minh, trong thái độ cũng không có sự chững chạc mà một học giả nên có, lúc nào cũng mang dáng vẻ cong mắt cười, rất khó để khiến người ta nhận thức được sự thật rằng anh là một nhà nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, giờ phút này, Chúc Minh mặc áo khoác thí nghiệm màu sắc, biểu cảm trầm tĩnh ngồi thao tác trước bàn thí nghiệm.

Anh ở trong trạng thái tập trung và dày dặn kinh nghiệm mà Tịch Tiện Thanh chưa từng thấy qua, động tác thành thạo, không hề giống với cảm giác không nghiêm túc thường ngày.

Anh vững tay cầm pipet, liên tục nhỏ chất lỏng không biết tên vào lỗ trên tấm vi giếng, sau đó bịt kín nó bằng một màn nhựa trong suốt, cất vào một chiếc máy không rõ có tác dụng gì.

Thuần thục ấn vài nút trên màn hình, khi máy phát ra tiếng kêu ầm ầm, Chúc Minh mới thở phào một hơi rồi tháo găng tay ra.

Khi nhìn về phía Tịch Tiện Thanh, anh đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười bình thường: "Tôi cứ tưởng, sáng hôm nay cậu sẽ bận vẽ phác thảo mới phải, sao lại đến đây?"

Lúc này Tịch Tiện Thanh mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại.

Dĩ nhiên cậu không thể nói mình cạn kiệt ý tưởng không có việc gì để làm, sau một lúc lâu mới nói: "Khoang thí nghiệm là tôi mua, anh cũng là tôi thuê về, tôi đến kiểm tra tiến độ công việc của anh thử xem, có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề gì hết."

Chúc Minh cởi áo khoác thí nghiệm, chỉ vào chiếc máy trong tay, bình tĩnh báo cáo tiến độ, "Thực ra chỉ cần kiểm tra lại vài lần cuối nữa thì chúng ta có thể thử đợt thuốc đầu tiên."

Tịch Tiện Thanh "Ừ" một tiếng.

"Lượt PCR này phải chạy một lúc nữa, tôi tính nhân lúc này lại đến nhà fan hôm qua đã đến khám ngoại tuyến lần nữa."

Chúc Minh nghiêng đầu, dịu giọng mời, "Hôm nay Chu Chúc sẽ đi gặp bạn em ấy, cho nên không đến được, hoan nghênh cậu đi với tôi. Quán của fan này ở bờ biển, náo nhiệt hơn trên ngọn núi tiên khí lượn lờ này nhiều."

Tịch Tiện Thanh: "Không đi."

Chúc Minh nhấn mạnh: "Sau khi cậu đến khu hai chưa từng xuống núi, có thể đến biển xem thử, biết đâu có thể tìm được linh cảm thì sao?"

Tịch Tiện Thanh phản bác theo bản năng: "Ai nói tôi không có linh cảm?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!