Tám giờ bốn mươi lăm, đúng là không phải là giờ ăn cơm tối thông thường.
Chúc Minh thừa nhận, đúng là bản thân về có hơi muộn.
Nhưng điều khiến anh khó hiểu là, chẳng lẽ bởi vì mình không về nhà đúng giờ nên người này mới tức giận tới vậy sao?
Nếu là người bình thường thì chắc anh đã mở miệng cãi lại, song Chúc Minh lại nhận thấy mùi khác lạ trong cơn giận của Tịch Tiện Thanh.
——Trước giờ Tịch Tiện Thanh không phải kiểu người sẽ thẳng thắn bộc lộ tiếng lòng của mình. Có lẽ việc mình về trễ chỉ là một trong những nguyên nhân khiến cậu không vui, dùng để che giấu nguồn gốc thật sự của nỗi muộn phiền không yên mà thôi.
Vì thế Chúc Minh quyết định không giải thích, dứt khoát nhận lỗi: "Thật xin lỗi."
Anh thấy Tịch Tiện Thanh chợt cứng người.
"Hứa sẽ về nhà trước cậu, bây giờ lại về muộn hơn, là tôi sai."
Chúc Minh nói: "Nhưng bánh của quán này thật sự rất ngon. Tôi cảm thấy rất đáng tiếc nếu cậu không được ăn cho nên đã xếp hàng đợi thêm để mua mang về một ít."
Anh vừa nói, vừa lắc lắc hộp đồ ăn trong tay.
Tịch Tiện Thanh không nhúc nhích, vẫn đưa lưng về phía Chúc Minh.
Thế nhưng Nước Rửa Chén dưới chân lại lẳng lặng mở to đôi mắt nhỏ đang khép hờ, ngẩng đầu lên nhìn Chúc Minh.
Một lát sau, anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh nói: "Tôi không đói."
"Nếm thử thôi."
"Không thích."
"Tôi nhớ trong PDF cậu gửi cho tôi lúc đó không có ghi không thích ăn bánh mà."
Chúc Minh hồi tưởng: "Tôi nhớ rõ cậu không thích ăn cay và tỏi, đã bảo chủ quán làm sốt tương hương riêng bỏ tỏi, không cay. Vậy cũng không muốn ăn ư?"
Vài giây sau, rốt cuộc Tịch Tiện Thanh đã chịu quay đầu lại nhìn anh một cái.
"Để đó trước đi." Giọng nói của cậu hơi khó chịu.
"Chủ quán nói không được để qua đêm, ăn liền mới ngon."
Lần này Chúc Minh không chịu thỏa hiệp, mỉm cười, "Huống chi, phần này không chỉ mua cho mình cậu, tôi cũng muốn ăn."
Tịch Tiện Thanh: "?"
Chúc Minh cứ thế điều khiển xe lăn quay đi, giọng nói càng lúc càng xa: "Tôi ra phòng bếp hâm nóng trước, cậu bận xong thì ra đây, được chứ?"
Anh không cho Tịch Tiện Thanh cơ hội đáp "Được" hay "Không được", đi thẳng ra ngoài, chỉ chừa lại mỗi tấm lưng.
Thật ra Chúc Minh cũng đang đánh cược, đánh cược rằng mặc dù ngoài miệng Tịch Tiện Thanh cứng rắn nhưng vẫn muốn giãi bày với ai đó.
Đương nhiên, phần nhiều là đánh cược Tịch Tiện Thanh chưa ăn tối.
Bánh tương hương yên lặng xoay tròn trong lò vi sóng, hương thơm nhanh chóng lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong biệt thự, Chúc Minh chống cằm, buồn chán thẫn thờ.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Tịch Tiện Thanh đã ra khỏi phòng từ lúc nào.
Cậu cau mày, khoanh tay đứng trước bàn đảo bếp, đối diện với Chúc Minh.
Cuối cùng chim công xanh cũng lề mề rời tổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!