Thật ra là Chúc Minh chỉ hỏi vậy thôi.
Bởi vì hiếm khi thấy dáng vẻ đại thiếu gia cúi mình cong gối vì người khác nên anh rất tò mò rằng có phải tất cả khách hàng đều có đãi ngộ như vậy hay không.
Thế nhưng cổ họng Tịch Tiện Thanh hơi nhúc nhích, vài giây sau mới trả lời: "Bình thường khi tiếp đãi khách hàng, hầu như là dì Diệp phụ trách ướm thử cho khách."
Chúc Minh thấy rất hợp lý, gật đầu: "Thì ra là vậy."
Tịch Tiện Thanh im lặng một lát, không biết tại sao, đột nhiên mở miệng bổ sung thêm một câu: "Ngày mai cũng vậy."
"Thế thì tôi rất vinh hạnh nhỉ." Chúc Minh trêu chọc, "Có cơ hội được người đại diện tương lai của khu sáu tự mình ướm hộ."
Cảm giác mát lạnh của viên đá quý truyền đến từ nơi cổ, ngay sau đó có thứ ấm áp và mềm mại hơn cọ lướt qua——là đầu ngón tay của Tịch Tiện Thanh cọ qua làn da, lấy đá quý về, đứng thẳng dậy.
Chúc Minh hỏi: "Thử xong rồi?"
Tịch Tiện Thanh không nhìn anh, chỉ vừa cởi găng tay ra vừa gật đầu.
Chúc Minh nghiêng đầu quan sát động tác của cậu: "Không có gì muốn nói à?"
Anh nhìn thấy dường như Tịch Tiện Thanh lặng thinh hít một hơi thật sâu.
"… Cảm ơn." Giọng cậu không to lắm.
"Không cần khách sáo." Chúc Minh hài lòng gật đầu, điều khiển xe lăn di chuyển về hướng cửa: "Vậy, chúc ngủ ngon."
Một lát sau anh mới nghe thấy người trong phòng nói: "Chúc ngủ ngon."
Chúc Minh về phòng ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, anh bị đánh thức bởi tiếng ồn trong phòng khách.
Còn ngái ngủ mở cửa ra, trông thấy Diệp Lộ và mấy người không quen biết đứng ngoài phòng khách, ăn mặc chỉnh tề, trên tay xách theo hộp đồ nghề, chắc là nhóm thợ thủ công hợp tác cùng.
Tịch Tiện Thanh bị vây quanh bởi nhóm người, dù sao cũng là gặp mặt người đại diện đương nhiệm của khu hai nên cậu mặc đồ khá trang trọng, một bên tai đeo một chiếc khuyên tai mã não đen nhỏ, trông rất quý phái.
Trông thấy dáng vẻ cao ngạo với trang phục kiêu sa với món đồ điểm xuyết sáng lấp lánh quen thuộc, Chúc Minh biết tâm trạng cậu đã bình ổn lại, khẽ thở phào.
Tịch Tiện Thanh hơi cau mày, chỉ vào bản vẽ trong tay thợ thủ công, đang thảo luận gì đó.
Chúc Minh không quấy rầy cậu, điều khiển xe lăn ra góc sân, gọi điện cho Chu Chúc.
"Anh Chúc!" Giọng nói hào hứng, phấn chấn của Chu Chúc truyền đến, "Trời má ơi! Khu hai không hổ là khu của ẩm thực, số lượng nhà hàng quán ăn ở đây không hề giỡn chơi!"
"Em tới nơi rồi?" Chúc Minh hỏi.
"Vừa mới hạ cánh!"
Bên Chu Chúc rất ồn: "Anh biết không? Ngay cả trong sân bay cũng đầy quán ăn nổi tiếng trên mạng, có nhiều chị gái xinh đẹp tặng em đồ ăn thử cầm không xuể luôn, nhiệt tình quá chừng!"
Chúc Minh hạ giọng, bắt đầu lén lập mưu: "Hôm nay chúng ta đi khám bệnh ngoại tuyến, có thể tiện thể thử vài món ăn ngon. Nghe nói ở đây có món bạch ngọc dương mai rất được ưa chuộng, ở khu bảy chúng ta chẳng mua được đâu."
Chúc Minh vô tình lướt mạng thấy loại dương mai này.
Không mang màu đỏ tím như bình thường, mà là màu trắng hồng sáng long lanh, nhìn thôi đã thấy mọng nước, lưỡi cũng thấy chua theo.
Chu Chúc: "Bạch ngọc dương mai? Để em tìm thử… hình như đúng là đặc sản của khu hai."
Giọng cậu ta lập tức trở trên chán nản: "Nhưng thấy cư dân mạng nói sản lượng rất ít, hình như phải đến các nhà hàng cao cấp trong núi mới ăn được. Hình như người hâm mộ mà nay mình đến khám ở——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!