Chương 2: Điều trị cá nhân

"Với điều kiện là, anh phải làm bác sĩ riêng cho tôi trong một năm tới, chữa bệnh cho tôi."

Tịch Tiện Thanh nhìn thẳng vào mắt Chúc Minh, thong thả nói từng chữ một: "Đương nhiên, ngoại trừ điều này ra, tôi cũng sẽ trả lương hợp lý cho anh dựa theo tiêu chuẩn của những bác sĩ giỏi nhất khu bảy."

Chúc Minh bị tổn thương cột sống, bệnh trạng bao gồm chướng ngại trong công năng vận động và thần kinh cảm giác. Tóm lại, theo y học, nửa người dưới của anh không có nhiều cảm giác mới đúng.

Nhưng những lời Tịch Tiện Thanh nói ra khiến người ta phải kinh sợ, thế cho nên không hiểu sao Chúc Minh lại có cảm giác hai chân mình mơ hồ nóng lên trong một cái chớp mắt——Kỳ tích y học suýt nữa đã xuất hiện như thế đó.

"Ừ thì, ngài Tịch."

Chúc Minh khựng lại, quan sát người trước mặt một lượt, thử hỏi: "Người khu sáu các cậu… đều thích chơi lớn như vậy sao?"

Tịch Tiện Thanh: "Tôi không nói chơi."

Lần này Chúc Minh có hơi cười hết nổi rồi.

Người trước mắt điềm tĩnh, thản nhiên, vẫn luôn giữ tư thế cằm khẽ nâng, quả thật không phải dáng vẻ đang nói đùa.

Cũng tức là, bất kể là mấy chữ "bác sĩ riêng" kia, hay câu nói nhẹ nhàng, bâng quơ "Tôi có thể kết hôn với anh", đều là nghiêm túc, là suy nghĩ chân thành từ tận đáy lòng.

Chúc Minh rơi vào im lặng, nhưng Tịch Tiện Thanh cũng không cho anh quá nhiều thời gian để tự ngẫm thêm.

"Tôi thật lòng muốn thực hiện giao dịch này với anh."

Cậu nhìn thẳng về phía Chúc Minh: "Tôi nghe nói, anh chuyên nghiên cứu các chứng bệnh liên quan đến tinh thần thể."

"Tinh thần thể của tôi… có vài vấn đề."

Tạm dừng một lát, cằm Tịch Tiện Thanh căng cứng, dời tầm mắt đi: "Tôi từng đến phòng khám Minh Y ở khu bảy nghe tư vấn, nhưng vẫn không thể trị khỏi. Lúc chuẩn bị về, chủ nhiệm của bọn họ đã nhắc đến tên anh."

Phòng khám Minh Y, bệnh viện tư nhân đứng đầu khu bảy, nổi tiếng nhất về lĩnh vực thần kinh học.

Hóa ra không phải trấn cửa ải thay chị gái, mà là bản thân có mục đích riêng à. Chúc Minh suy tư nghĩ.

"Triệu chứng cụ thể là gì?"

Anh không kìm được sự tò mò: "Thật ra cậu có thể nhắn vào phòng livestream của tôi đợi đến lượt, không cần phải trực tiếp lấy thân báo đáp đâu."

Tịch Tiện Thanh: "Vì lý do cá nhân, tôi cần giữ bí mật về tình trạng bệnh. Bởi vậy không thể rêu rao ở nơi công khai như livestream được."

Chúc Minh đã từng gặp rất nhiều người bệnh dễ ngại, thấu hiểu nói: "Không sao, vậy giờ cậu thả ra đi, cho một mình tôi xem cũng được."

Chúc Minh cho rằng mình đang rất hào phóng cho người này đi cửa sau——Livestream của anh khám miễn phí, mà thời lượng mỗi buổi có giới hạn, vì thế bữa nào cũng rất đông người xem. Bệnh nhân muốn được khám phải đăng ký trước cả tuần, qua kiểm duyệt mới được nối máy.

Nhưng Tịch Tiện Thanh không thèm nhận phần ân tình này.

Bầu không khí chợt chìm vào yên tĩnh, cậu vẫn đứng thẳng không nhúc nhích.

"Xin lỗi, vì đây là lần đầu chúng ta gặp mặt."

Một lúc lâu sau, ánh nhìn của Tịch Tiện Thanh mới dừng trên mặt Chúc Minh, lần nữa mở miệng: "Cho nên trước khi có một thỏa thuận bảo mật được ràng buộc bởi pháp lý, tôi không thể tin tưởng anh."

Chúc Minh nghi ngờ mình nghe nhầm: "…?"

Từ cái "An toàn thực phẩm" lúc mới bước vào cửa, đến "Thỏa thuận bảo mật" hiện tại, cuối cùng Chúc Minh cũng nhận ra người trước mắt đúng là có bệnh.

Chẩn đoán sơ bộ, chứng hoang tưởng bị hại, hơn nữa còn không hề nhẹ.

"Để tôi xác nhận lại xem liệu tôi có hiểu sai hay không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!