Chương 19: Tôi lo lắng

Cú phanh đột ngột này của tài xế suýt làm Chúc Minh gãy sống mũi, cũng suýt nữa tổn hại đến danh tiếng của Tịch Tiện Thanh.

Hai người vội vã chỉnh lại quần áo rồi mới xuống xe.

Cũng may Lý Thuận và các nhân viên lễ tân của khu hai đều đã được đào tạo bài bản, giữ được sự điềm tĩnh suốt cả quá trình, hướng dẫn bọn họ làm thủ tục nhận phòng một cách chuyên nghiệp như không hề có chuyện gì xảy ra.

"Mặc dù khu chúng tôi nổi tiếng nhất về văn hóa ẩm thực, nhưng quang cảnh núi non và biển cả cũng có bản sắc riêng."

Lý Thuận giới thiệu vô cùng nhiệt tình: "Tuy bờ biển rất sôi động, nhưng nhà hàng giành được sao của người đại diện vào năm ngoái tọa lạc trên núi, cho nên chúng tôi đã sắp xếp riêng cho hai vị một căn biệt thự tư nhân trong khu nghỉ dưỡng trên núi. Thứ nhất là để tiện cho việc di chuyển, thứ hai là cũng mong muốn ngài Tịch có thể hoàn thành đánh giá trong không gian yên tĩnh."

Tịch Tiện Thanh nói: "Cảm ơn sự chu đáo của cô Thẩm."

Lý Thuận để lộ hàm răng trắng tinh: "Đó là chuyện nên làm, mời hai vị đi lối này."

Giới thiệu sơ qua về bố cục của biệt thụ, cuối cùng Lý Thuận dẫn đường cho bọn họ đến phòng ngủ chính, nụ cười lập tức trở nên đầy ẩn ý.

"Người đại diện của chúng tôi hay tin ngày vừa mới kết hôn, dặn riêng phải trang trí lại phòng ngủ chính cho ngài. Chúc hai vị tân hôn vui vẻ." Hắn nói.

Tịch Tiện Thanh nhìn chòng chọc vào đống cánh hoa hồng tươi tắn, không nói một lời.

Chúc Minh nhìn chiếc khăn được gấp thành hình hai chú thiên nga hôn nhau, muốn nói rồi lại thôi.

"Sẽ có người mang hành lý của hai vị đến đây nhanh thôi. À phải rồi."

Lý Thuận sực nhớ ra điều gì: "Tôi thấy hình như có một khoang thí nghiệm rất to, cũng là của chúng ta sao?"

Chúc Minh nói: "Là của tôi."

Dù Lý Thuận đã tìm hiểu trước và biết Chúc Minh xuất thân từ khu bảy nhưng không ngờ lại là một người chuẩn hình mẫu của khu như vậy, đi hưởng tuần trăng mật cũng vẫn cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học.

Ông vẫn kiểm soát biểu cảm một cách vô cùng chuyên nghiệp: "Không vấn đề gì, bên tôi sẽ tìm người mang ra sân sau cho ngài."

"Ngài Tịch." Lý Thuận nhìn về phía Tịch Tiện Thanh một lần nữa, "Vì ngày mai ngài sẽ gặp mặt người đại diện của chúng tôi ngay, vậy thì bây giờ tôi sẽ báo cáo lịch trình cụ thể cho ngài nhé?"

Nhân lúc bọn họ đang bàn chuyện, Chúc Minh điều khiển xe lăn, đi dạo quanh căn biệt thự nghỉ dưỡng rộng lớn.

Khu nghỉ dưỡng nằm trên vùng đồi núi yên tĩnh, không khí mát mẻ, trong biệt thự được trang bị đầy đủ những thứ cần thiết. Chúc Minh quay lại, phát hiện một căn phòng cho khách nằm trong góc.

Cú va chạm trong xe khiến mũi anh vẫn còn hơi xót, giơ tay xoa xoa chóp mũi, Chúc Minh ngẩng đầu nhìn trần nhà nghỉ một chốc.

Khi đang để tâm trí trống rỗng thì một đôi mắt xanh đậm lạnh lùng chợt rơi vào tầm mắt.

Chúc Minh sững người, ngồi thẳng dậy: "Ông ấy đi rồi?"

Tịch Tiện Thanh nhìn qua anh, "Ừ" một tiếng.

"Đừng lo, trong góc còn một phòng cho khách."

Căn phòng được trang trí ngọt ngào dành cho cặp đôi kia khiến người ta phải mắc cỡ, Chúc Minh nhanh chóng tiết lộ chuyện mình vừa khám phá ra: "Tôi ở phòng đó là được, vừa hay mỗi người một phòng."

Tịch Tiện Thanh không nói gì, chỉ giương mắt nhìn anh, sau đó quay đầu trở lại phòng khách sắp xếp quần áo trong vali.

Chúc Minh không thấu được suy nghĩ của người này, chỉ cho rằng Tịch Tiện Thanh mặt mỏng, vẫn còn mất tự nhiên vì vừa nãy bị người ta bắt gặp trong tư thế ngồi đáng xấu hổ trong xe.

Anh cũng không phải người thích tự rước nhục, chủ động đem hành lý đến phòng cho khách, nghỉ ngơi một lúc.

Khi thức giấc vào buổi chiều, nhân viên khu nghỉ dưỡng đã chuẩn bị sẵn bàn ăn và ánh nến thay bọn họ.

Tịch Tiện Thanh vẫn không ra khỏi phòng, thế nên Chúc Minh tự mình dùng bữa dưới ánh nến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!