Chương 18: Ăn no rồi

[Đối tượng nghiên cứu]: Nước Rửa Chén.

[Triệu chứng bất thường của tinh thần thể]: Bẩm sinh không thể điều khiển lông đuôi.

[Lý do ghi chép lần này]: Lần đầu quan sát thấy lông đuôi dao động, không có bất cứ sự can thiệp nào của thuốc, kéo dài khoảng ba giây.

[Nguyên nhân dẫn đến sự dao động lần này]: Không rõ.

Tay tạm dừng một lát, Chúc Minh xóa đi hai chữ "Không rõ" trên hologram, viết lên "Phán đoán ban đầu là nhân tố bên ngoài kích thích giác quan dẫn đến dao động cảm xúc trong thời gian ngắn".

——Và thêm một dấu chấm hỏi siêu to bên cạnh.

Anh nhìn về phía Tịch Tiện Thanh bên cạnh, hỏi lại lần nữa: "Vậy là lúc đứng trước cửa phòng tắm, cơ thể cậu có cảm giác đặc biệt gì không? Ví dụ như tim đập nhanh nè, chóng mặt nè, hoặc là——"

Tịch Tiện Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phủ nhận giọng điệu thản nhiên: "Không có."

Chúc Minh "Chậc" một tiếng, lại cúi đầu ghi chú lần nữa: "Bệnh nhân không hợp tác tái hiện lại tình hình lúc đó, cần tiếp tục quan sát, cân nhắc sử dụng lượng nhỏ thuốc kích thích thần kinh cảm giác."

Hiện tại, họ đang trên đường đến khách sạn ở khu hai.

Trước cửa phòng tắm quan sát được đuôi của Nước Rửa Chén run rẩy đã là chuyện của một tuần trước.

Mặc dù phần lông vũ trên mông chỉ rung hai lần, còn cách việc xòe đuôi còn rất xa, nhưng chỉ cần có một chút dao động thôi cũng đã giúp Chúc Minh lên kế hoạch cụ thể cho phương hướng nghiên cứu trong tương lai.

Ngoại trừ điều này, một tuần qua cũng đã xảy ra vài chuyện không đáng nhắc đến.

Ví dụ như bọn họ đã đăng ký kết hôn.

Mấy ngày trước khi đến Cục Dân Chính để đăng ký thủ tục, thậm chí giữa họ còn nổ ra một cuộc cãi vã nhỏ.

"Tôi thật sự không thể nhận chiếc nhẫn này được."

Chúc Minh trả lại chiếc nhẫn đính đá mặt trăng to gần quả trứng cút nọ cho Tịch Tiện Thanh: "Cảm ơn từ bỏ thứ yêu thích vì tôi. Nó đã hoàn thành sứ mệnh đạo cụ khiến dì tôi tin tưởng chúng ta thật lòng yêu nhau rồi, giờ nên trả lại chủ cũ."

Lúc đó Tịch Tiện Thanh đang vẽ bản phác thảo, ngước mắt lên nhìn lướt qua, dời mắt về bản vẽ một lần nữa: "Đừng tự mình đa tình. Cỡ này chưa đến mức được tôi yêu thích để mà từ bỏ đâu."

Chúc Minh làm vẻ mặt "Tôi đã nhìn thấu cậu rồi": "Thôi đi, dì út tôi đã tìm đến chuyên gia quen biết để hỏi, bảo là nếu đưa ra sàn đấu giá ở khu sáu các cậu cũng phải lên đến hai trăm nghìn hi minh tệ."

Biểu cảm Tịch Tiện Thanh bình tĩnh, không thèm nâng mắt: "Thì sao? Đá mặt trăng không hiếm có, viên này chưa đến 8ct, còn lẫn chút tạp chất, vốn chẳng được tính vào hàng cao cấp."

"… Tóm lại cậu nhận về nhanh lên. Tôi cảm thấy mình cầm thêm một giây thôi cũng giảm thọ."

Cãi cọ với kẻ có tiền khiến Chúc Minh nhức đầu không thôi: "Với lại, nhẫn cưới phải là mỗi người một chiếc. Một mình tôi đeo món đồ có đẹp đến đâu cũng không có ý nghĩa."

Lý do này khá hợp lý, Tịch Tiện Thanh không ép nữa, chỉ tiện tay ném chiếc nhẫn sang một bên: "Anh tính sao?"

"Yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi."

Chúc Minh đặt "Bộp" túi mua hàng trong tay lên bàn làm việc của Tịch Tiện Thanh, cáo trắng dưới chân cũng đắc ý vẫy đuôi theo: "Mời xem."

Tịch Tiện Thanh im lặng nhìn Chúc Minh lấy hai chiếc hộp nhỏ từ trong túi mua hàng ra.

"Hai hôm trước tôi đi mua sắm với Chu Chúc đã chọn một cặp nhẫn cưới. Ngày chụp ảnh đăng ký kết hôn có thể đeo được."

Chúc Minh đeo chiếc nhẫn trơn trong hộp lên ngón áp út, sau đó xòe tay ra trước mặt Tịch Tiện Thanh, cười tủm tỉm hỏi, "Thế nào? Có phải rất giản dị không?"

"Không đời nào tôi đeo thứ này."

Sắc mặt Tịch Tiện Thanh vô cùng khó coi: "Hơn nữa, nhẫn là trang sức có kích thước cụ thể, thậm chí anh còn chưa hỏi số đo của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!