Chương 17: Áo choàng tắm

"Tôi có một câu hỏi."

Chúc Minh trầm ngâm chốc lát: "Chị gái cậu… rốt cuộc là họa sĩ truyện tranh thể loại nào mà cần phải hỏi những câu hỏi như vậy để thu thập tư liệu?"

Mặt Tịch Tiện Thanh vô cảm: "Anh thấy sao?"

Chúc Minh ngạc nhiên nhướng mày, như suy tư điều gì: "Bảo sao, đúng là cô ấy có tính cách táo bạo và mạnh mẽ không hề hợp với vẻ ngoài rất nghệ sĩ."

"Mấy câu hỏi trước đó hơi khó trả lời, nhưng câu hỏi sau đó, đáp án quá rõ ràng còn gì."

Chúc Minh giơ tay chỉ chỉ đầu gối của mình, thở dài thật sâu, "Tôi thế này, là kiểu có muốn, cũng không làm được."

Có lẽ cả đời này Tịch Tiện Thanh chưa từng ngờ đến có người có thể hỏi chuyện này một cách trắng trợn, cùng lúc đó cũng có người có thể mặt không hề đổi sắc mà thẳng thắn trả lời.

Cậu khó tin nhìn Chúc Minh một lúc, tức giận nói: "Hai người đúng là cùng một loại người."

Đùa phải biết điểm dừng, Chúc Minh kịp thời đổi chủ đề: "Tai của chị gái cậu, là bẩm sinh nhỉ?"

Tịch Tiện Thanh gật đầu: "Thật ra sau khi đeo máy trợ thính vào thì có thể khôi phục lại phần lớn thính lực, nhưng lúc chị ấy sáng tác thích để thế giới yên tĩnh lại nên ít khi đeo."

Chúc Minh: "Không cấy ghép ốc tai điện tử sao? Tôi nhớ là kỹ thuật cấy ghép của khu bảy hiện tại đã rất phát triển."

"Chị ấy đã bỏ lỡ mất độ tuổi tốt nhất để cấy ghép, khả năng khôi phục hoàn toàn hệ thống ngôn ngữ là rất thấp."

Tịch Tiện Thanh bình thản nói, "Trước đây từng thử cấy ghép ốc tai một lần, nhưng lại sinh ra phản ứng đào thải, phải lấy ra lần nữa. Sau này dù cho kỹ thuật có tiên tiến hơn nữa thì chị ấy cũng không muốn cấy ghép lại."

Chúc Minh hơi ngạc nhiên.

Tuy rằng phản ứng đào thải là chuyện có xác suất thấp, nhưng thực tế đây là một trong nhiều di chứng phổ biến trong cấy ghép ốc tai điện tử.

Điều khiến anh ngạc nhiên chính là: Với bối cảnh gia đình hiển hách như Tịch Tiện Thanh, tại sao lại để con cháu bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cấy ghép?

Chúc Minh loáng thoáng nhận ra gì đó, nhưng quan sát sắc mặt Tịch Tiện Thanh, hiểu được đây là vấn đề động chạm đến chuyện riêng tư, cuối cùng chỉ gật đầu, không hỏi sâu vào thêm.

"Lúc trước anh đã từng nói, dường như tôi không thương hại anh." Tịch Tiện Thanh nhìn anh một cái, "Thay vì nói là không thương hại thì chi bằng nói, tôi cảm thấy các anh không khác gì người bình thường."

"Chị ấy rất tài giỏi, xuất bản nhiều tác phẩm, có thế giới nhỏ thuộc về riêng mình."

Tịch Tiện Thanh không nhìn thẳng vào hai mắt của Chúc Minh: "Tất nhiên, khi tức giận còn dùng ngôn ngữ ký hiệu mắng tôi."

"Mặc dù thính lực của chị ấy đời này chỉ đành để như vậy, nhưng đó là kết quả mà bọn tôi tự nguyện chấp nhận sau nhiều lần cố gắng, không có gì tiếc nuối."

Ánh nhìn của Tịch Tiện Thanh dừng tại hai chân của Chúc Minh, "Nhưng chân anh… bây giờ thuốc mới vẫn liên tục được nghiên cứu phát minh, tức là có khả năng sẽ tốt lên."

Chúc Minh ngẩn ra.

Tịch Tiện Thanh dừng một lát: "Tôi biết, tôi không thể can thiệp vào sự lựa chọn của anh."

"Chỉ là tôi cảm thấy, dẫu cho chỉ là một cơ hội mong manh, anh cũng nên thử nắm lấy." Cậu nói.

Kể từ khi hai người quen biết đến nay, Tịch Tiện Thanh rất ít khi chủ động nói ra một đoạn dài như thế, giọng điệu lẫn biểu cảm đều là vẻ nghiêm túc mà Chúc Minh chưa từng thấy.

"Yên tâm đi, ít nhất là bây giờ, tôi sẽ không trốn chạy nữa."

Chúc Minh nhếch khóe miệng, ngẩng mặt lên nói, "Tôi đã ký hợp đồng thử nghiệm lâm sàng thuốc mới với bác sĩ Ngô xong rồi, sẽ ngoan ngoãn làm tốt phận chuột bạch lần này."

Tịch Tiện Thanh nhìn chăm chú mặt anh trong giây lát, giống như đang phân tích xem rốt cuộc người này đang nói cho có lệ hay là nghiêm túc.

Thấy ngữ điệu chân thành của Chúc Minh, giây sau cậu quay đầu đi, "Ừ" một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!