"Vậy à."
Bác sĩ Ngô không mấy nghi ngờ câu trả lời này, chỉ gật đầu, giọng điệu đột ngột biến đổi, "Vậy thì tôi không thể không nói cậu. Tại sao mấy lần phục hồi chức năng trước không đến đây với anh ấy? Thân là người nhà, không cảm thấy quá vô trách nhiệm sao?"
Tịch Tiện Thanh không hiểu sao tự dưng lại bị quở trách một trận: "…"
Chúc Minh suýt nữa thì cười thành tiếng.
Đúng là không nên để Tịch Tiện Thanh đội cái nồi này, Chúc Minh giơ tay kéo tay áo cậu, lắc nhẹ tựa như an ủi: "Lúc trước em ấy bận công việc. Được rồi, bác sĩ Ngô, đã có người quyết định thay tôi, vậy nghe lời cô, thử lại lần cuối cùng."
Bác sĩ Ngô hiểu tính Chúc Minh, bất ngờ vì lòng tin của anh đối với Tịch Tiện Thanh: "Được, tôi sẽ gọi người chuẩn bị thuốc cho anh trước."
"Mỗi lần truyền dịch đều rất tốn thời gian, cậu không cần phải ở đây với tôi đâu."
Sau khi bác sĩ Ngô rời đi, Chúc Minh còn ráng đấu tranh lần cuối, âm mưu dụ Tịch Tiện Thanh đi về: "Tôi đã đồng ý với cậu thì nhất định sẽ ngoan ngoãn truyền xong, sẽ không trốn đâu."
Tịch Tiện Thanh không tin một chữ nào: "Cũng chẳng tốn thêm bao nhiêu thời gian."
"Tác dụng phụ đâu có đơn giản như vậy."
Chúc Minh hù dọa cậu, "Biết đâu lát nữa người tôi sẽ nổi đầy mẩn đỏ, nôn lên chiếc áo khoác đắt tiền của cậu. Giờ cậu chạy còn kịp đấy."
Mặt Tịch Tiện Thanh vô cảm nhìn anh chằm chằm.
Chúc Minh tự mình ngẫm thử, cũng tự thấy lời này hơi ghê, bỗng thấy mất hứng nằm xuống giường bệnh.
Một lát sau, cô y tá đẩy xe và bình truyền dịch tiến vào, truyền dịch cho anh.
Mới đi vài bước đã bắt đầu gọi bậy gọi bạ, nhưng khi kim tiêm sắc nhọn đâm vào da, Chúc Minh vẫn điềm nhiên không nói một lời. Chẳng vì điều gì khác, chỉ là do một năm trước anh đã ở bệnh viện nhiều như ở nhà, đã quen với nó từ lâu.
Dòng nước thuốc lạnh lẽo chậm rãi truyền vào cơ thể thông qua tĩnh mạch, Chúc Minh cảm thấy hơi rét lạnh, đương lúc đang co người ngẩn ngơ nhìn bình truyền dịch, chợt thấy trên người ấm lên——
Anh cúi đầu nhìn xuống: "Đây là…?"
Tịch Tiện Thanh quay lưng về phía anh, đang đóng cửa sổ, không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt.
"Áo khoác đắt tiền," Giọng cậu không hề dao động, "Lát nữa nôn thì nhớ cẩn thận một chút."
Khóe miệng Chúc Minh giần giật. Đúng là anh lạnh thật, không từ chối, thoải mái tự nhiên vùi mặt vào cổ áo khoác.
Kết quả là anh không nôn như dự đoán, đương nhiên không phải tác dụng phụ của thuốc cũng sẽ không xuất hiện nhanh như vậy. Song do ảnh hưởng của thành phần của thuốc, cộng thêm tiêu hao thể lực lúc tập vật lý trị liệu mà cơn buồn ngủ bao trùm lấy cả người Chúc Minh, mí mắt anh không thể kiềm được trở nên nặng trĩu.
Tuy nhiên, theo bản năng, anh vẫn không muốn để Tịch Tiện Thanh trông thấy bộ dáng ốm yếu bệnh tật của mình, cố tỉnh táo nói: "Lâu rồi không gặp Nước Rửa Chén."
Tịch Tiện Thanh nghe ra ẩn ý trong lời nói, ngước mắt lên: "Đây là nơi công cộng."
Chúc Minh cây ngay không sợ chết đứng: "Nhưng đã đóng cửa phòng bệnh rồi. Hơn nữa, với tư cách là bác sĩ, tôi phải kiểm tra định kỳ thật kỹ mới được."
"… Tối qua tôi vừa chụp ảnh gửi cho anh xem rồi còn gì."
"Nhìn tận mắt và xem qua hình ảnh là cùng một khái niệm à?"
Tịch Tiện Thanh ngồi bên mép giường, một lúc lâu sau vẫn không mở miệng, quá rõ ràng là không muốn để ý đến anh lắm.
Nhưng ngay sau đó, ánh sáng lấp lánh từ những hạt thần kinh chậm rãi ngưng tụ thành hình bên cạnh giường, chứng tỏ cuối cùng cậu vẫn thỏa hiệp.
Chúc Minh chống đầu bằng bàn tay không truyền dịch, biếng nhác dựa vào đầu giường, tươi cười chào hỏi với chim công: "Lâu rồi không gặp nha, Nước Rửa Chén."
Chim công xanh nhìn chằm chằm anh với đôi mắt nhỏ xíu, vẫn giữ tư thế tao nhã ngẩng đầu ưỡn ngực ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!