Xưa nay Tịch Tiện Thanh vốn chẳng phải người kiên nhẫn gì, hôm nay là ngoại lệ.
Chúc Minh càng gây sự muốn đuổi cậu đi, cậu càng muốn ở lại, chẳng vì gì cả, chỉ là muốn chọc nát hình tượng lúc nào cũng cười giả tạo của người này.
Hai người giằng co trong sự im lặng bên bờ hồ.
Cuối cùng vẫn là Chúc Minh hét cách thở dài một hơi, dập thuốc, nghiêng đầu: "Qua đây đi."
"… Gì cơ?"
"Không phải nói sẽ cùng tôi đi phục hồi chức năng sao?" Chúc Minh cười như không cười nhìn cậu, "Vậy thì đi thôi."
Tịch Tiện Thanh đẩy Chúc Minh về trung tâm phục hồi chức năng.
Hai cô y tá sau quầy tiếp nhận đang cầm điện thoại, ríu rít thảo luận gì đó, thấy hai người họ cùng nhau tiến vào thì đôi mắt lập tức phát ra ánh sáng kỳ lạ chói như đèn pha, chắc là vừa nãy đã lên mạng tra cứu quan hệ giữa bọn họ.
Sau khi trở lại trung tâm phục hồi chức năng, Chúc Minh lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng, điềm nhiên thường ngày.
Kỹ thuật viên vật lý trị liệu trao đổi quy trình phục hồi chức năng với anh, đôi lúc anh sẽ gật đầu phụ họa, làm ra vẻ như thể đang nghiêm túc lắng nghe.
Tịch Tiện Thanh đứng ở một bên, cảm thấy người này chắc phải có đến cả nghìn lớp da——Cái người có miệng lưỡi sắc bén, khiêu khích phun ra lời nói chói tai bên bờ hồ lúc nãy chỉ là là một nhân cách phân liệt của anh mà thôi.
Đương lúc đang ngẩn người, cậu thấy Chúc Minh và kỹ thuật viên vật lý trị liệu đều nhìn về phía mình.
Chúc Minh hỏi: "Ổn chứ?"
Tịch Tiện Thanh: "Cái gì?"
"Tôi đề nghị, hôm nay ngài Chúc có thể dùng thử robot khung xương ngoài để hỗ trợ đi lại một lúc." Kỹ thuật viên vật lý trị liệu nói, "Robot khung xương ngoài có trợ giúp khôi phục chức năng thần kinh, ngăn ngừa teo cơ chân và suy giảm chức năng của các khớp."
"Tuy nhiên, vì lâu rồi ngài Chúc không đến đây phục hồi, có thể sẽ hơi khó thích nghi."
Kỹ thuật viên vật lý trị liệu bất lực liếc Chúc Minh một cái, nói: "Tốt nhất là người thân nên ở lại cùng tôi trong suốt quá trình, như vậy sẽ an toàn hơn."
Chúc Minh thấu hiểu lòng người bổ sung thêm: "Cơ mà, quá trình này cực kỳ cực kỳ chán, cho nên nếu cậu bận quá thì không cần miễn cưỡng, sẽ có cô y tá ở lại với tôi."
Chúc Minh dùng hết cách, vô cùng mong đợi Tịch Tiện Thanh sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Thế nhưng, lời này không hề có hiệu quả với Tịch Tiện Thanh.
Cậu liếc nhìn Chúc Minh một cái, nói với kỹ thuật viên phục hồi chức năng: "Được thôi."
Nụ cười của Chúc Minh lặng lẽ đông cứng.
Quá trình đeo robot khung xương ngoài khá rắc rối, bắt đầu từ chi dưới, kỹ thuật viên vật lý trị liệu và Tịch Tiện Thanh mỗi người chịu trách nhiệm đeo một chân.
Cách lớp quần, tay Tịch Tiện Thanh vô tình chạm vào bắp chân của Chúc Minh——Bởi vì không thể vận động trong một khoảng thời gian dài mà cơ bắp bị teo đi, chân anh gầy một cách không khỏe mạnh, thậm chí xương đầu gối còn hơi cấn tay.
Có lẽ cảm thấy Tịch Tiện Thanh đã quyết tâm ở lại, trong quá trình đeo, Chúc Minh hơi nghiêng mặt đi, nhìn về phía không trung, không nói gì.
Bước đeo máy cuối cùng cũng là bước khó nhất; đó là phải cho người trên xe lăn đứng dậy, để cánh tay vào phần nạng hỗ trợ chi trên.
"Trước tiên đỡ bệnh nhân đứng dậy." Kỹ thuật viên vật lý trị liệu nói, "Tôi điều chỉnh lại dây đai của chi trên đã."
Tịch Tiện Thanh ngước mắt lên, nhìn thấy người ngồi trên xe lăn nghiêng đầu, nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói "Vừa rồi tôi đã cho cậu cơ hội rời đi rồi đấy nhé", thoải mái dang tay về phía mình.
Tịch Tiện Thanh lặng lẽ thở ra một hơi, cúi người, bế Chúc Minh từ trên xe lăn lên.
Việc trong nhà luôn có người khác lo liệu, Tịch Tiện Thanh chưa từng hầu hạ ai bao giờ. Lúc mới đầu còn không biết vận lực sao cho đúng, chỉ có thể vụng về giữ eo Chúc Minh, một tay nâng dưới cánh tay anh, miễn cưỡng ôm anh lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!