Ánh trăng mờ ảo, nụ hoa tường vi xấu hổ rũ xuống, trong khoảnh khắc, dường như thời gian trôi qua thật chậm.
Tư thế hiện tại của bọn họ trong mắt người ngoài là một đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm. Thế nhưng, từ góc độ của chính họ thì nó giống như một cái ôm kỳ lạ, chẳng ra sao, thân mật quá mức.
"… Đi chưa?"
Cằm bị người ta niết trong tay, giọng nói Chúc Minh có hơi ậm ừ không rõ lời, "30 giây, có là cặp đôi thật cũng không có dung tích phổi khỏe vậy đâu."
Tịch Tiện Thanh nới lỏng tay, quay đầu đi, dùng khóe mắt nhìn qua phòng khách phía sau cửa sổ sát đất.
Quả thật đã không còn thấy bóng dáng của Chúc Doanh Doanh.
Cậu quay đầu lại, vừa định nói gì đó, khi nhìn đến người ngồi trên xe lăn lại không thể phát ra âm thanh nào từ cổ họng.
Mái tóc của người ngồi trên xe lăn rối bời, trên má có dấu tay đỏ nhạt, tất thảy đều biểu lộ vẻ ám muội hỗn loạn, chỉ có đôi mắt đen láy, trong trẻo kia vẫn còn nhìn chằm chằm vào người đối diện.
"Vẫn chưa đi à?"
Tầm nhìn bị Tịch Tiện Thanh chắn mất, Chúc Minh cố nghểnh cổ ra nhìn, "Khó lừa phết nhỉ… Hay là hai ta lại thử tư thế nào nóng bỏng hơn xíu?"
"Đi rồi."
Cảm giác vi diệu muộn màng dâng lên trong lòng, Tịch Tiện Thanh đột ngột đứng thẳng dậy, "Cũng đã trễ rồi, tôi đã hoàn thành xong điều khoản trong thỏa thuận, mong rằng tương lai anh cũng sẽ——"
"Đừng đi vội." Lời còn chưa nói xong, người trước mặt đã giữ chặt cổ tay áo cậu, nhỏ giọng mập mờ ngắt lời, "Đêm nay, có thể nán lại thêm một lúc nữa không?"
"…?"
Mười phút sau, trong khoang thí nghiệm sinh học mới nhất khu bảy.
Không hổ là phiên bản mới nhất, nó được tích hợp công nghệ nén không gian hàng đầu của khu bảy, mang đến không gian thí nghiệm rộng rãi, dụng cụ được trang bị cũng đều là những mẫu tiên tiến nhất, có thể nói là khoang thí nghiệm trong mộng của bất cứ một nhà nghiên cứu khoa học nào.
Khi Chúc Minh vẫn còn ở viện nghiên cứu khu bảy đã từng nộp đơn xin cấp một khoang cho nhóm mình để tiện cho các sinh viên và đồng nghiệp làm việc tại nhà. Như vậy thì họ có thể nghỉ ngơi thoải mái vào ngày lễ, không cần phải đến phòng thí nghiệm để đổi dịch mỗi ngày trong quá trình nuôi cấy tế bào.
Đương nhiên, cuối cùng đơn xin đã bị viện trưởng từ chối không chút do dự, lý do là người khu bảy ít khi nghỉ lễ.
Không ngờ có một ngày giấc mộng thành thật, lại là nhờ ơn một người khu sáu.
"Thả lỏng một chút." Trước bàn thí nghiệm, Chúc Minh nho nhã lễ độ nói, "Thoải mái giải phóng đi."
Tịch Tiện Thanh: "…"
Tịch Tiện Thanh không nói gì, những hạt thần kinh chậm rãi ngưng tụ dưới chân cậu, những điểm sáng trong suốt dần tích tụ thành hình.
Chúc Minh tập trung tinh thần quan sát, ghi lại từng thay đổi nhỏ vào cuốn sổ ghi chép thí nghiệm.
Chim công xanh to lớn, tao nhã, xinh đẹp lại lần trước xuất hiện trước mặt Chúc Minh——Đầu tiên nó kiêu ngạo liếc Chúc Minh một cái bằng đôi mắt nhỏ, ngay sau đó cúi đầu, mổ lông chim trên ngực.
Cáo trắng trên đùi Chúc Minh nhảy xuống đất, ngửi ngửi bộ lông đuôi mảnh dài, tuyệt đẹp của chim công xanh, sau đó nhanh chóng mất đi hứng thú, cuộn tròn cạnh chân bàn của Chúc Minh ngủ thiếp đi.
Sau khi hoàn thành những quan sát cơ bản nhất, Chúc Minh nói: "Được rồi, bây giờ thử tiến hành ám chỉ trong đầu, cố gắng hết sức có thể, đẩy tinh thần lực của cậu tụ về phía lông đuôi."
Tịch Tiện Thanh mím môi.
Mười giây sau, Chúc Minh lặng im nhìn trân trân vào chiếc đuôi không hề có chút động tĩnh nào của chim công: "Cậu đang cố gắng thật đó hả?"
Tịch Tiện Thanh đen mặt: "Nếu tôi có thể tự mình xòe thì còn đến tìm anh làm gì?"
Chúc Minh: "Thả lỏng, thử lại lần nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!