Đương lúc đang do dự không biết nên cất cà vạt trong tay vào đâu thì Chúc Minh nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Chúc Doanh Doanh truyền đến từ phía sau: "Ấy, Tiểu Tịch tới rồi sao?"
Thấy hai người đứng đơ trước cửa, Chúc Doanh Doanh thắc mắc: "Sao vậy? Sao hai đứa cứ đứng đó mà không vào?"
Người vừa mới dặn Tịch Tiện Thanh mãi là lúc diễn không được phạm sai lầm là Chúc Minh, nhưng giờ đây khi ba người thực sự chạm mặt nhau ở phòng khách thì Chúc Minh lại là người đầu tiên không kịp phản ứng lại.
Đối diện với ánh mắt thăm dò của Chúc Doanh Doanh, anh hơi hé miệng: "Bọn con đang…"
Cũng may Tịch Tiện Thanh kịp phản ứng trước anh, bình tĩnh đứng thẳng người, đứng bên cạnh Chúc Minh: "Ngài chính là dì Chúc ạ?"
Chúc Minh cũng kịp thời hồi hồn, mặt không đổi sắc nhét cà vạt trong tay vào túi Tịch Tiện Thanh: "Dì út, đây là Tiện Thanh, bọn con vừa mới nói chuyện về món quà em ấy chuẩn bị cho dì ấy mà."
Chúc Doanh Doanh không khép được miệng: "Ai da, quà cáp làm gì chứ! Mang miệng đến là đủ. Vào đi vào đi, cơm đã chín rồi."
Tịch Tiện Thanh vừa mới bước một chân vào nhà để thay giày thì nghe Chúc Minh khẽ ho một tiếng.
Bước chân cậu khựng lại, nhớ lại quy tắc đã thống nhất, ho khan tức là…
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên Chúc Minh đã chuyển sang chế độ ảnh đế, chỉ vào tay cầm phía sau xe lăn, "Tiện Thanh à."
Tịch Tiện Thanh: "…?"
Tịch Tiện Thanh dùng ánh mắt đặt câu hỏi: "Không phải xe lăn của anh chạy bằng điện sao?"
Chúc Minh thẹn thùng ngượng ngùng cười, cũng dùng ánh mắt đáp trả: "Bởi vì chúng ta đang diễn kịch mà."
Anh nhắc nhở nhẹ nhàng: "Đẩy tôi đi."
Tịch Tiện Thanh hít một hơi thật sâu, đành đặt hai tay lên tay cầm của xe lăn, đẩy Chúc Minh vào phòng khách.
Chúc Minh được thả hai tay tự do thấy cực kỳ sung sướng, bắt đầu ra lệnh chỉ tới chỉ lui: "Phòng ăn ở bên kia, đúng rồi… Đẩy nhanh lên, đói bụng rồi."
Tịch Tiện Thanh đanh mặt, bước chân càng nhanh hơn.
Chúc Doanh Doanh quan sát toàn bộ quá trình hai người tương tác với nhau, chỉ cảm thấy giống như một cặp đôi đang giỡn yêu với nhau, không nhịn được mím môi lén cười: "Nhanh ngồi xuống đi, nếm thử món canh nấm tre và củ năng mà dì nấu trước đi."
Mọi người ngồi xuống, người làm yên lặng bưng đồ ăn lên.
Trong phòng ăn có hơi ngộp, Tịch Tiện Thanh cởi áo vest ra, đang định nâng tay lên treo áo lên lưng ghế thì Chúc Minh bên cạnh lại ho một tiếng cực khẽ.
Tay Tịch Tiện Thanh cứng đờ: "…"
Vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt Chúc Minh bên cạnh vẫn thản nhiên. Chúc Doanh Doanh ngồi đối diện chớp chớp mắt, tuy không nói gì nhưng tròng mắt không hề dịch khỏi hai người họ.
Thái dương Tịch Tiện Thanh nhảy dựng.
Tay đang cầm áo khoác của cậu khẩn cấp quẹo hướng, khó khăn mở miệng nói: "Anh… có muốn khoác thêm không?"
Chúc Minh làm như rất ngạc nhiên nâng mắt lên: "Nghe em nói thế, hình như đúng là hơi lạnh thật. Được thôi."
Tịch Tiện Thanh lặng lẽ thở phào một hơi, khoác áo lên vai Chúc Minh.
Chúc Doanh Doanh nhìn hai người họ, trong đôi mắt đầy ắp ý cười, như thể sẽ tràn ra ngay giây tiếp theo.
Ăn xong món canh lót dạ, tiếp đến là món chính.
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, câu nói kinh hãi thế tục "Không ăn ngoài" của cậu ấm Tịch để lại cho Chúc Minh ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Vì thế trước bữa ăn này, Chúc Minh đã nói riêng trước về chuyện này: "Đến lúc đó chúng ta có thể cố diễn, phối hợp ăn vài miếng được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!