"Đã héo bao lâu rồi? Độ mềm cứng thế nào? Có thể duy trì tối đa mấy phút?"
Sáu giờ tối là thời điểm các nền tảng trực tuyến có lượng truy cập cao nhất.
Vô số các chủ kênh bán hàng, gamer, đồ ăn thức uống đua nhau phô diễn tài năng và mánh lới để quảng cáo, cố gắng hết sức chỉ để giành được một phần trong số hàng chục nghìn lượt truy cập.
Thế nhưng, kênh livestream có tên "Không mấy nổi tiếng" này chỉ đặt hình đại diện thuần trắng vậy mà đêm nào cũng ngồi vững trong top ba.
"Nói thật đi, đừng coi nhau như người xa lạ."
Chủ kênh livestream sở hữu một giọng nói trong trẻo, ấm áp, pha lẫn chút lười nhác, khuôn mặt thanh tú, biểu cảm thong dong, vẫn chưa nhận ra lời mình nói ra gây sốc đến cỡ nào: "Chỉ khi cậu thành thật thì tôi mới có thể hốt thuốc đúng bệnh."
Chàng trai đang kết nối với anh đã mặt đỏ tai hồng từ lúc nào: "Héo, héo một tháng rồi thưa bác sĩ Chúc. Thời gian có thể duy trì được cũng rất ngắn…"
Chúc Minh: "Cho tôi xem thử."
Hơi thở của chàng trai yếu ớt: "Vâng… vâng."
Làn đạn của kênh livestream càng trở nên nhiệt tình vì đoạn đối thoại chẩn bệnh rất chi là "cháy" này.
"Chúng ta được phép nghe mấy lời khiêu khích này miễn phí thật à?"
"Internet không phải chỗ ngoài vòng pháp luật đâu, bộ không có ai quản hả?"
"Tôi xem với tôi xem với vụ gì vậy?"
Thấy nội dung kênh livestream đang phát triển theo hướng không thể miêu tả, chàng trai đỏ mặt, bỗng có một nhánh cây run rẩy mọc ra từ sau lưng.
Quầng sáng mờ ảo ở rìa lá cho thấy nó không phải là thực thể, mà là tinh thần thể được cấu thành từ các hạt thần kinh. Cành lá vươn ra, nụ hoa dần phình lên, có thể thấy loáng thoáng một vệt vàng ngay chính giữa.
——Một tinh thần thể hoa hướng dương hiếm thấy.
Đôi mắt Chúc Minh hơi lóe sáng.
Sắc mặt chàng trai càng lúc càng đỏ, hơi thở gấp gáp, nụ hoa run rẩy cố nở ra, nhưng chỉ vừa duy trì được vài giây, cả thân cành hoa không giấu được xu hướng suy tàn, rũ đầu xuống.
"Có thể ra nụ, nhưng không thể nở hoa như bình thường. Từ lúc mọc lên đến khi héo rũ chưa đến mười giây. Triệu chứng khá nghiêm trọng."
Chúc Minh đưa ra kết luận: "Gần đây có gặp chuyện gì khiến cảm xúc biến động cực đoan không? Ví dụ như chia tay? Biến cố gia đình?"
Chàng trai giật mình: "Sao ngài biết?"
Chúc Minh gật đầu: "Có khóc dữ dội hay tuyệt thực không?"
Chàng trai bỗng nghẹn ngào: "Vâng, nhưng tôi không tuyệt thực, tôi chỉ ăn không nổi thôi… Người phụ nữ đó quá tàn nhẫn, nhưng tôi thật sự rất yêu cô ấy——"
"Cành lá của tinh thần thể hệ thực vật héo rũ chủ yếu liên quan đến suy sụp tinh thần và bị mất nước." Chúc Minh bình tĩnh kéo chủ đề về quỹ đạo, khẽ nói, "Cư dân của khu ba?"
Chàng trai ngơ ngác gật đầu.
Chúc Minh: "Bớt khóc, uống nhiều nước. Mùa đông ở khu ba ít ánh nắng mặt trời, cần bổ sung thêm vitamin. Nên đến khu sáu hoặc khu bốn du lịch vài ngày, tắm nắng là ổn."
Chàng trai như thấy được niềm hy vọng: "Vậy tôi phải uống thuốc gì? Có cần đến khám bệnh ở khu bảy không? Sau này tôi có thể khỏe lại chứ?"
Chúc Minh: "Không cần, điều dưỡng hai tuần là sẽ trở lại bình thường. Nhưng nếu quá nửa tháng mà vẫn không có khỏi thì tốt nhất hãy đến khu bảy lấy số đi."
Đôi mắt chàng trai sáng long lanh, liên tục nói cảm ơn, tinh thần thể hoa hướng dương phía sau cũng lắc qua lắc lại theo.
Khóe môi Chúc Minh khẽ nhếch lên, ngắt máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!