Chương 5: (Vô Đề)

Nhìn đám bạn bị họ lôi kéo đến mức tím tái cả người, tôi tức đến mức m.á. u dồn lên não, dùng hết sức bình sinh đẩy những kẻ đang đè lên tôi ra.

Bọn họ hàng thấy tôi dám chống cự thì càng hung hãn hơn.

Tôi không nhịn được nữa, xông lên cho mỗi đứa một cái tát.

Bất kể là ai, tôi cũng mặc kệ tay tôi có đau không, cứ ai dám bén mảng đến gần tôi và bạn bè là ăn tát ngay.

Tiếng bạt tai chan chát vang lên khắp phòng, cả đám họ hàng đều ngớ người.

Tôi xắn tay áo lên, hai tay chống nạnh, đứng chắn trước mặt bạn bè:

"Xem còn ai dám động vào chúng tôi nữa không! Cái ngày vui vẻ thế này mà cứ phải bày mấy trò bẩn thỉu ra!"

Bọn họ hàng bị ăn tát sấp mặt, đứng nép sang một bên, không ai dám ho he nửa lời.

Mẹ chồng thấy tình hình căng thẳng, vội vàng chạy đến giảng hòa:

"Ôi trời ơi, sao lại cãi nhau om sòm thế này?"

Tôi chỉ tay vào mấy kẻ đang ôm mặt khóc lóc, nói với mẹ chồng:

"Bọn họ quá đáng lắm rồi, tưởng con dễ bắt nạt chắc! Mau xin lỗi bạn bè con ngay!"

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Mẹ chồng không muốn chuyện này đi quá xa, đành phải xuống nước xin lỗi:

"Thật sự xin lỗi các cháu, chỉ vì một chút tục lệ mà khiến mọi người mất vui rồi."

Kể từ sau vụ tôi cho cả đám họ hàng ăn tát, chẳng mấy ai dám đến kiếm chuyện với tôi nữa.

Chồng tôi nghe chuyện, không ngừng thở dài nố:

"Em làm gì phải chấp với họ chứ? Người già cả rồi, thích vui vẻ náo nhiệt một chút thôi mà."

Tôi liền xắn tay áo lên, cho anh ta thấy những vết bầm tím trên cánh tay tôi:

"Anh gọi cái này là vui vẻ náo nhiệt à?"

Vừa nhìn thấy, chồng tôi liền quay đi tìm thuốc cho tôi, miệng lẩm bẩm:

"Họ ra tay không biết nặng nhẹ, em đừng chấp làm gì."

Lời nói của anh ta, một nửa là an ủi tôi, một nửa là bênh vực họ hàng.

Tôi bĩu môi, giọng nói đầy vẻ bất mãn:

"Anh lo cho tất cả mọi người, chỉ riêng em là anh không quan tâm."

Anh ta nhẹ nhàng bôi thuốc cho tôi, trong mắt toàn là sự thương xót:

"Chờ khi nào giấy tờ nhập khẩu làm xong, chúng ta sẽ đi xem nhà, đăng ký kết hôn, lúc đấy em sẽ không phải lo gặp lại họ nữa. Thôi nào, đừng nghĩ ngợi gì nữa, không phải em đã hẹn bạn bè đi chơi rồi sao?"

Tôi gật đầu, quay người vào tủ chọn một chiếc váy trễ vai dài đến đầu gối.

Chồng tôi vội đi làm nên không đưa tôi đi được, tôi chỉ trang điểm nhẹ nhàng rồi chuẩn bị ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!