Sau khi bạn trai dâng trà cho bố mẹ tôi xong, mẹ chồng liền tìm cơ hội, định làm mình bực tôi.
"Ôi chao, nhà con có chuẩn bị tiền tiễn con gái và thịt tiễn con gái không?"
Mẹ vốn đã buồn, bà ấy vừa nhắc đến, mẹ lại càng đau lòng, đưa tay lên lau nước mắt.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bố ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi, không để mẹ quá đau buồn.
Tôi lập tức liếc xéo bà ta một cái, nắm tay mẹ an ủi:
"Chúng con không cần mấy thứ đó, con mãi mãi là con gái của bố mẹ."
Mẹ chồng tôi nghẹn lời không nói nên lời, chỉ biết lúng túng quay mặt đi.
Lúc này, bác gái bên cạnh lấy một chiếc tạp dề đưa cho mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi chuyển từ tức giận sang vui vẻ, khí thế bỗng chốc tăng cao.
"Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ sợ chậm trễ con dâu."
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc tạp dề, hồi lâu không nhúc nhích.
Mẹ chồng tôi đi thẳng đến trước mặt tôi, đeo tạp dề vào người tôi:
"Sau này việc nhà bếp núc đều trông cậy vào con cả."
Tôi cười khẩy một tiếng, cởi tạp dề ra, đeo vào người bạn trai, nói với giọng đầy ẩn ý:
"Mẹ vừa mới làm mẫu cho con xem một lần rồi, con đã học được rồi. Sau này việc nhà bếp núc đều trông cậy vào anh cả. Mong anh ngày càng đảm đang."
Mẹ chồng tôi tức đến méo cả miệng, nhưng không dám nổi giận, chỉ biết nhịn.
Bạn trai sợ hai bên bất hòa, vội vàng hòa giải, vừa cười vừa tự đeo tạp dề vào.
"Con xin nhận lấy lời chúc phúc này."
Mẹ chồng tôi biết không thể đối đầu với tôi, bèn chuyển hướng sang những người họ hàng khác.
Nhân lúc mẹ kéo tay tôi dặn dò, bà ta đứng dậy, tránh mặt mọi người, đi đến chỗ người thân, nói liên hồi.
Họ hàng nghe bà ta kể lể xong, liền thấy thương cảm cho bà ta, tự nhiên dồn hết sự bất mãn sang tôi.
Đến khi tôi chuẩn bị đi mời rượu họ hàng, tất cả bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Đám cưới kết thúc, tôi đã sớm đói cồn cào ruột gan, chỉ muốn gặm cả bìa cứng.
Tôi vòng ra nhà bếp xem, chẳng có món nào cả.
Mọi người ngồi ở phòng trước, ăn ngon lành những thứ trong bát của tôi.
Tôi tự lấy bát đũa, vừa định gắp thức ăn, đã bị bác cả đưa tay ra đánh một cái.
Bác cả nheo mắt, những nếp nhăn trên mặt nhíu lại với nhau:
"Con nhóc không biết phép tắc!"
Tôi ôm lấy cổ tay đau điếng, phản bác:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!