Chương 11: (Vô Đề)

Thế nhưng, hàng xóm vừa xem vừa cười nhạo, vừa mỉa mai:

"Già đầu rồi mà không biết xấu hổ! Đáng đời!"

Bà mối sau khi biết được toàn bộ câu chuyện từ tôi thì dĩ nhiên không muốn làm mai cho nhà anh ta nữa.

Dù có ham tiền đến mấy, các bà mối khác cũng chẳng tìm được cô gái nào chịu gả vào cái nhà đó.

Ở cái thị trấn nhỏ này, chuyện gì cũng có thể chậm, trừ chuyện buôn dưa lê.

Tin tức về gia đình nhà người yêu cũ, về những toan tính thâm độc, muốn chiếm đoạt tài sản của nhà gái đã lan truyền khắp nơi.

Không chỉ ở thị trấn này, mà cả những vùng lân cận, hễ ai nghe đến cũng đều lắc đầu ngao ngán.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Mẹ anh ta, người trước đây luôn vênh váo tự đắc, giờ đây phải cúi đầu cầu xin khắp nơi, chỉ sợ con trai mình ế vợ.

Về phần anh ta, vẫn cố chấp tìm mọi cách để xin lỗi tôi, hết lần này đến lần khác hứa hẹn sẽ cho thêm tiền thách cưới, sẽ thêm tên tôi vào sổ đỏ, cả nhà sẽ không dám bắt nạt tôi nữa.

Tôi chẳng coi những lời hứa đó ra gì, chỉ thấy anh ta thật lố bịch.

Trước đây anh ta cứ thề thốt sẽ không để tôi phải chịu khổ, vậy mà cuối cùng tôi chẳng phải đã khốn khổ đủ đường hay sao?

Lời anh ta nói chẳng khác gì gió thoảng, tôi chẳng tin lấy một chữ.

Mẹ anh ta thấy ở gần đây không kiếm được ai nữa, nên đã nảy ra ý định xấu xa là đi lừa những cô gái ở xa đến.

Vừa nghe thấy chuyện này, tôi liền lập tức báo cho các cô ấy biết.

Thế là kế hoạch xem mắt của nhà anh ta phá sản hoàn toàn.

Bố anh ta thì chỉ biết trách móc vợ mình, ngoài mắng chửi ra thì chẳng làm được tích sự gì.

Mẹ anh ta buồn bã đến mức ngày nào cũng khóc, khóc đến nỗi vận đen kéo đến, bao nhiêu may mắn của cả nhà cũng tan biến hết.

Người yêu cũ của tôi vì trầm cảm mà phải nhập viện, trông anh ta gầy rộc hẳn đi.

Thấy con trai ra nông nỗi này, mẹ anh ta đành phải đến tận nhà van xin tôi.

"Tiểu Vân, con đến thăm nó một chút đi! Nó không thể sống thiếu con đâu!"

Tôi đang mải chơi game, thờ ơ đáp lại:

"Ồ, cũng đâu phải lỗi tại tôi."

Mẹ anh ta nước mắt lưng tròng, thái độ van xin đến tội nghiệp:

"Tôi thật sự cầu xin cô, tôi quỳ xuống xin cô được không?"

Thấy bà ấy định quỳ xuống, tôi vội vàng tránh đi:

"Bác đừng làm vậy, cháu không dám nhận đâu. Hai bác về đi."

Mẹ anh ta chắp tay vái lia lịa, không ngừng cầu xin:

"Cầu xin cô, chỉ cần gặp nó một lần thôi. Chúng tôi không dám mong cầu gì hơn, chỉ cần cô đến thăm nó một chút là được."

Tôi thoát khỏi trò chơi, kéo anh ta ra khỏi danh sách chặn, rồi gọi điện thoại cho anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!