Quả nhiên, không bao lâu sau, ta được triệu nhập cung, phong làm phi.
Còn Từ Thúy Hoa, chỉ là Chiêu nghi.
Ta là Hiền phi, nàng ta chỉ là Từ Chiêu nghi.
Nhìn phong hào của mình, ta muốn tìm một nơi không người mà cười lớn.
Hiền phi? Hoàng thượng rốt cuộc thấy ta có chỗ nào hiền?
Nhưng nghĩ lại, kiếp trước hoàng thượng cũng từng gọi ta là Hiền khanh, ta khinh!
Chữ hiền này, ta thà đổi thành hàm còn hơn, m.á. u vốn dĩ đã mang vị mặn.
Ta nhập cung rồi, nhưng mãi vẫn chưa được hoàng thượng thị tẩm.
Ngược lại, Từ Thúy Hoa lại được hoàng thượng sủng hạnh hết lần này đến lần khác.
Rốt cuộc, có một lần hoàng thượng định đến tẩm cung của ta.
Giữa đường, lại bị Từ Thúy Hoa khoác một bộ sa y màu tím nhạt, quyến rũ câu dẫn mà kéo đi mất.
Ta không bận tâm lắm.
Hồng Trần Vô Định
Biết hoàng thượng sẽ không đến, ta liền an tâm ngủ một giấc thật ngon.
Nói thực, kiếp trước ta là nam nhân, đối với chuyện kiếp này phải cùng một nam nhân khác tạo phúc, ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.
Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy ghê tởm.
Hoàng thượng không đến, ta càng vui vẻ thanh nhàn.
Ngày hôm sau, Từ Thúy Hoa tinh thần phấn chấn, khi đến thỉnh an, còn cố ý dò xét sắc mặt ta.
Ta khẽ cười với nàng một cái.
Sắc mặt Từ Thúy Hoa lập tức tái nhợt, huyết sắc rút sạch.
5
"Ai da, nghe nói hôm qua muội muội Từ lại được hoàng thượng sủng hạnh đấy."
Đây là giọng của Quách Lệ phi.
Nàng ta lớn hơn hoàng thượng một tuổi, từng là cung nữ thân cận hầu hạ hoàng thượng khi còn trẻ.
Cũng có thể xem là một truyền kỳ trong hậu cung.
Dù đã hơn ba mươi, nàng ta vẫn rạng rỡ như hoa, không hề có dấu hiệu già nua.
Nghe nói, mỗi tháng hoàng thượng đều dành ít nhất hai đêm đến tẩm cung của nàng.
Từ Thúy Hoa nghe Quách Lệ phi nói vậy, liền cúi đầu, làm bộ e thẹn, không nói gì.
Quách Lệ phi lại nhìn ta:
"Hiền phi muội muội, nghe nói hôm qua hoàng thượng vốn định đến chỗ muội?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!