Chương 5: (Vô Đề)

4

Sắc mặt Từ Thúy Hoa lúc đỏ lúc trắng.

Nếu hoàng thượng nói nàng ta không bằng hoàng hậu, vậy chẳng khác nào Đông Thi bắt chước Tây Thi mà thành trò cười.

Nếu hoàng thượng nói nàng ta hơn hoàng hậu, thì hoàng hậu vẫn còn sống sờ sờ ra đó, chỉ e rằng hoàng hậu sẽ kéo nàng ta cùng xuống hoàng tuyền.

Từ Thúy Hoa lập tức quỳ xuống dập đầu:

"Thần nữ tư chất kém cỏi, không bằng một phần mười của hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu không lên tiếng, tựa như chuyện này chưa từng xảy ra, thần sắc dửng dưng, chẳng chút để tâm.

Từ Thúy Hoa càng thêm lúng túng.

Bỗng nhiên, hoàng thượng quay sang hỏi ta:

"Phương gia có nữ nhi tên là Ngọc Xích, ai ai cũng nói Phương gia gia quy nghiêm cẩn, có phân nửa công lao là do nàng. Phương Ngọc Xích, nàng thấy tiếng đàn của Từ Thúy Hoa thế nào?"

Ta khẽ cười.

Hoàng thượng nhìn thấy nụ cười của ta, liền cau mày, tay khẽ lắc chén rượu, khiến bề mặt rượu gợn lên một tầng sóng mỏng.

"Thần nữ cho rằng, chỉ cần hoàng thượng thích, dù có là âm thanh bừa bãi hỗn loạn, cũng chính là tiên âm. Còn nếu hoàng thượng không thích, thì dù là tiên âm, cũng chỉ là đàn bừa gảy bậy."

Vừa dứt lời, hoàng thượng bật cười thành tiếng:

"Vậy chẳng phải trẫm thành hôn quân rồi sao?"

Hồng Trần Vô Định

"Cầm nghệ chẳng qua cũng chỉ là một loại tài nghệ tiêu khiển, hoàng thượng muốn nghe ai đàn thì nghe, thích thì thưởng, không thích thì phạt, có gì mà liên quan đến hôn hay không hôn? Nhưng nếu là hoàng hậu nương nương gảy đàn, thì đó chính là phu thê hòa hợp, liên quan gì đến thưởng hay phạt?"

Ta nói xong, liền cúi mình hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.

Hoàng hậu là chính thê, đàn hay đàn dở, chẳng đến lượt phi tần bình phẩm. Cho dù nàng có đàn dở như đập bông, hoàng thượng cũng phải nể mặt mà nói một câu rất hay.

Còn Từ Thúy Hoa đàn thế nào, nếu hoàng thượng muốn ngủ với nàng ta, thì dù nàng ta đàn dở như đập bông, cũng chẳng sao cả.

Bởi lẽ, ở trên giường, bận rộn luống cuống là chuyện thường, có ai cần dùng đến đàn đâu?

Ta cảm thấy, Vu Phượng Kiều tuy rằng tâm địa ác độc, nhưng cũng thật nhàm chán.

Hoàng thượng cười lớn.

Hoàng hậu khẽ liếc mắt nhìn ta.

Còn Từ Thúy Hoa và Vu Phượng Kiều thì giận dữ, len lén liếc ta một cái.

Thật thú vị.

Rõ ràng vừa rồi hai người bọn họ còn đang ngầm phá nhau, vậy mà bây giờ lại đổ hết oán hận lên người ta.

Ta giả vờ không thấy.

"Phương Ngọc Xích, nếu trẫm không thích tiếng đàn của Từ Thúy Hoa, nàng nghĩ nên phạt thế nào?"

Ta lại mỉm cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!