Phụ thân trầm ngâm, rồi gật đầu.
Từ đó về sau, Phương gia định ra gia quy, hậu bối không được vô lễ với Bích Hà. Hơn nữa, sau khi phụ thân mất, bất luận ai chủ quản Phương gia, cũng phải để nàng dưỡng già đến cuối đời.
Tin tức truyền ra ngoài, ai nấy đều ca tụng phụ thân nhân hậu.
Dẫu cho mẫu thân vẫn không ưa gì Bích Hà, nhưng nói tới nói lui, người đời cũng chỉ trách mẫu thân là chính thê mà không độ lượng.
Chính vì lần này, phụ thân mới thực sự nảy sinh ý định đưa ta vào cung.
Hoàng thượng ba mươi mấy tuổi, đang độ sung mãn, nhưng hoàng hậu lại nằm trên giường bệnh đã nhiều năm.
Cả triều đình có biết bao kẻ muốn đưa nữ nhi vào cung, mong có cơ hội tranh giành vị trí kế hậu.
Thế nhưng, hoàng thượng lấy lý do hoàng hậu cần an tâm dưỡng bệnh, mà không hề nạp thêm phi tần.
"Hoàng thượng con nối dõi không nhiều, trung cung không con lại không thể quản lý hậu cung. Chuyện nạp phi, mở rộng hậu cung chỉ là sớm muộn mà thôi."
Phụ thân vô cùng chắc chắn, rằng hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ gật đầu, tiếp tục nạp phi, hậu cung vẫn sẽ tiếp tục mở rộng.
Cái lý do
"vì hoàng hậu mà không tuyển thêm phi tần", chẳng qua là để thiên hạ nhìn vào mà thôi.
Ta cũng nghĩ như vậy. Không phải chỉ là để diễn trò cho thiên hạ nhìn thấy hay sao?
Thiên hạ nhìn đủ rồi, cảm khái rằng hoàng thượng nhân hậu, hoài niệm tình cũ, vậy là đạt được mục đích. Đến thời điểm thích hợp, ngay cả hoàng hậu cũng phải tự mình đứng lên khuyên hoàng thượng nạp phi.
"Chỉ có điều, con cần nhẫn nại chờ đợi. Thánh ý khó đoán, nếu kéo dài quá lâu, e rằng sẽ làm lỡ hôn sự. Phú quý cầu trong hiểm cảnh, con có nguyện mạo hiểm không?"
"Nguyện ý. Cờ đã đặt, không thể hối hận. Nếu hoàng thượng thực sự không muốn thu nạp hậu cung nữa, cùng lắm nữ nhi sau này vào chùa cầu phúc, tuyệt đối không làm ảnh hưởng danh tiếng Phương gia."
Ta nhàn nhạt đáp.
Phụ thân vỗ tay khen ngợi, rồi lại lộ vẻ tiếc nuối.
"Con đúng là nữ trung hào kiệt, đáng tiếc, không phải nam nhi."
Phụ thân thở dài lắc đầu.
Ta lại cười lạnh.
Phụ thân bất giác rùng mình, không biết mình đã nói sai điều gì.
"Con dù là nữ nhi, cũng có thể *quang tông diệu tổ ."
(*quang tông diệu tổ: làm rạng danh tổ tiên, vẻ vang gia tộc)
Phụ thân vội tìm lời chữa lại.
Ta thực ra là cười chính mình.
Kiếp trước ta là nam nhân, thiên sát cô tinh, tay nhuốm huyết tươi, ai ai cũng kiêng kỵ tránh xa.
Đến khi làm nữ nhân, coi như là bị trừng phạt, vậy mà lại ban cho ta một đống thân thích, rồi lại mong ta quang tông diệu tổ?
Thật nực cười!
Trưởng nữ của Lễ Bộ Thị Lang cũng muốn đi con đường giống ta. Nhưng chưa kịp thành công đã vội dọn sạch đối thủ trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!