"Muội muội đều đã có nơi chốn thích hợp, cũng rất tốt."
Thực lòng mà nói, ta cũng không quá kỳ vọng vào Phương Ngọc Doanh. Nàng còn nhỏ, ta hoài nghi liệu có thể giữ được lòng Hoàng thượng hay không.
Một tiểu tử nhà quan lại, bị một thiếu nữ mê hoặc, vẫn dễ dàng thao túng hơn.
Hai muội muội của ta đều có chốn tốt để nương thân, Phương gia nhờ đó mà kết giao được với cả văn võ bá quan trong ngoài kinh thành.
Ngôi vị hoàng hậu của ta càng thêm vững chắc.
"Ái nữ của ta, mau chóng sinh cho hoàng thượng một hoàng tử đi."
Giờ đây, hai muội muội không vào cung, ta chỉ có thể tự mình sinh con.
Thật phiền phức.
Ta sai thái y chẩn đoán, đều nói thân thể ta không có vấn đề gì.
Tần Duệ cũng xem như tốt với ta, mỗi tháng dành ra ba bốn ngày chung giường chung gối với ta.
Nhưng ta nghi ngờ không biết lũ quỷ dưới địa phủ có giở trò hay không, biết đâu lại an bài cho ta một mệnh cách vô sinh.
Kiếp này đã biến ta thành nữ nhân, bọn chúng thế nào cũng nghĩ đủ cách để ta phải chịu khổ.
Nữ nhân mà không thể sinh con, dường như là một trọng tội.
Cũng đúng, nữ nhân có ích gì đâu, cưới vợ chẳng phải chỉ để sinh con hay sao? Nếu chỉ để thỏa mãn nhục dục, hà tất gì phải cưới chính thê hay nạp thiếp, kỹ viện đầy rẫy mỹ nhân.
Lấy vợ là để sinh con.
Tần Duệ chưa từng cho ta uống loại thuốc gì kỳ lạ, thậm chí còn rất mong ta mang thai.
Giờ đây nếu ta sinh một hoàng tử, đó sẽ là đích tử mà hắn đang mong chờ.
"Khi xưa tiên hoàng hậu có thai, trẫm đã vô cùng kỳ vọng. Chỉ tiếc..."
Tiếc cái gì chứ?
Năm đó, Hạ Cẩm Bình vất vả mang thai, bị Quách Lệ Phi và Đức Phi thay phiên giày vò, tức đến sảy thai, Tần Duệ không hề hé răng nửa lời.
Từ đó, Hạ Cẩm Bình thương tâm mà sinh bệnh, không bao giờ hồi phục.
Chỉ là... ta thực sự không có hứng thú với việc sinh con.
Nhi tử của Tào Quý Phi và nhi tử của Lưu Chiêu nghi, ta nhìn qua, đều không tệ.
Tần Duệ liên tục tuyển tú, hậu cung chắc chắn sẽ có thêm nhiều hoàng tử.
Ta có thể đi một con đường khác.
Ta phải nắm chắc quyền lực của hoàng hậu, sau đó đưa tin ra ngoài, nói rằng ta muốn chọn một hoàng tử có tư chất xuất sắc để nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình.
Như vậy, tất cả những phi tần có hoàng tử đều sẽ đến lấy lòng ta.
Phương Ngọc Nghiên gửi tin đến , nói rằng muội phu của nàng ấy đã trúng tuyển nhập cung.
Nàng ấy nói rằng muội phu rất ái mộ Tần Duệ.
Phương Ngọc Nghiên bảo, đó không phải là một nữ nhân thích hợp để vào cung. Vì sự an toàn của gia tộc phu quân, nàng ấy muốn ta tìm cách trừ khử nữ nhân này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!