2
Ta đã mười sáu tuổi.
Đệ đệ của ta, mỗi khi nhìn thấy ta, không hiểu vì sao hàm trên hàm dưới lại không tự chủ được mà va vào nhau, phát ra tiếng đinh đang run rẩy.
"Phương Ngọc Văn, gần đây ngươi lại làm chuyện gì hoang đường?"
Ta không vội vã, từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần, dùng đầu ngón tay nhuộm đỏ bởi hoa phượng tiên bóp lấy cằm hắn.
"Trưởng tỷ, ta… ta thực sự không làm gì cả, không làm gì hết!!"
Ta khẽ cười, móng tay bấm sâu vào da thịt hắn, để lại một vệt m.á. u mờ.
Đầu gối Phương Ngọc Văn mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống đất.
Nói thật!
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Ngươi lớn rồi, trưởng tỷ không muốn lột quần ngươi ra đánh roi, nên vẫn phải giữ chút thể diện cho ngươi."
Máu từ vết cào thấm lên đầu ngón tay ta, trong mắt Phương Ngọc Văn đã ứa lệ.
"Trưởng tỷ… gần đây ta chỉ kết giao một người bạn mà thôi..."
"Bạn bè? Hay là huynh đệ kết nghĩa?"
Ta không chút biểu cảm nhìn hắn.
Hắn cúi đầu, không dám mở miệng.
"Giỏi lắm, ta không cho ngươi đùa bỡn nha hoàn, không cho ngươi trầm mê phong nguyệt, vậy nên ngươi không chơi nữ nhân, mà lại đi theo đường khác?"
Ta cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Phương Ngọc Văn, ta đã đề nghị phụ thân đưa Phương Ngọc Thành đến Quốc Tử Giám, trở thành cao đồ của Tế Tửu. Từ nay về sau, con cháu Phương gia chỉ xem trọng văn chương học vấn, không quan tâm đích thứ."
Nước mắt nước mũi Phương Ngọc Văn trào ra, suýt nữa b.ắ. n lên tay ta.
Ta nhíu mày ghét bỏ, thu tay về, mặc hắn quỳ rạp dưới đất.
Ta vốn định đến thỉnh an mẫu thân, ai ngờ lại gặp phải tên đệ đệ xúi quẩy này giữa đường.
Nhưng hóa ra, bên mẫu thân lại càng xui xẻo hơn.
Chưa kịp bước vào nội thất, ta đã nghe thấy muội muội nũng nịu làm mình làm mẩy:
"Mẫu thân, trưởng tỷ đã lớn như vậy mà chưa xuất giá, bằng hữu khuê phòng của nữ nhi đều chê cười nữ nhi rồi! Vì sao phụ thân không mau chóng tìm một mối hôn sự, gả tỷ ấy đi cho xong?"
Ta vén rèm bước vào:
"Gia quy có nói, nữ quyến chỉ được giao du với những tiểu thư nhà thanh chính liêm khiết. Nếu bằng hữu khuê phòng của muội dám bàn tán sau lưng người khác, có thể thấy là không có giáo dưỡng."
Mẫu thân nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm:
"Muội muội con cũng là lo lắng cho con! Lời nó nói cũng có lý, con tuổi này rồi mà vẫn chưa bàn chuyện thành thân, đúng là khiến người khác đàm tiếu! Con—"
Ta nhoẻn miệng cười, mẫu thân đột nhiên cứng họng, không nói tiếp được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!