Chương 17: (Vô Đề)

"Sau đó, ông mua quan tiến kinh, từ Quang Lộc Tự đến Hộ Bộ, nhưng vẫn chưa thỏa mãn. Ông muốn vào Công Thần Các, muốn sau khi qua đời được nhập Thái Miếu. Năng lực bản thân đã đạt đến cực hạn, chỉ còn cách nhắm vào nữ nhi. Ông muốn trở thành nhạc phụ chính thống của hoàng thượng."

Hạ Cẩm Bình nghe xong liền phá lên cười.

"Phương Ngọc Xích, ngươi sẽ thỏa mãn tâm nguyện của phụ thân ngươi sao?"

"Đương nhiên rồi. Ông ấy giỏi kết giao ngoài triều, ta trong cung tự nhiên cũng phải leo lên đủ nhanh. Chúng ta là cha con tương trợ lẫn nhau."

"Nương nương nếu có ngày quy tiên, ta còn đang tính toán làm thế nào để lên ngôi hoàng hậu. Dưới một người trên vạn người, nhìn thiên hạ cúi đầu quỳ lạy, chẳng phải rất tuyệt vời hay sao?"

Kiếp trước làm đao kiếm trong tay hoàng đế, dù thế nào cũng có phần không vẻ vang.

Kiếp này làm nữ nhân, lại có cơ hội đứng trên cao nhìn xuống muôn dân quỳ rạp, ta cảm thấy như thế mới thật sự là hoàn mỹ.

Hạ Cẩm Bình vô cùng vui vẻ.

"Thật không tồi! Bên cạnh Tần Duệ, đúng ra nên là loại nữ nhân như ngươi mới đúng!"

Ta và Phương Tẫn Tâm vốn dĩ là một đôi phụ tử cùng một ruột, ăn ý với nhau như cá gặp nước.

Chúng ta đều yêu hương vị của quyền lực.

Ta đoán rằng, Phương Tẫn Tâm thậm chí không quá quan tâm đến chuyện quang tông diệu tổ.

Điều ông ấy thật sự muốn, chính là quyền lực lớn hơn.

Ông ấy không hứng thú với chuyện nâng đỡ tông tộc, cũng chẳng để tâm đến chuyện đích thứ.

Nếu đích tử không nên người, chỉ cần con thứ có thể làm rạng danh, vậy là đủ.

Khi ta nhập cung, chẳng có gì là lưu luyến, không có do dự, không có lưỡng lự.

Phụ thân và ta đã bàn bạc kỹ lưỡng trong thư phòng.

Ông ấy ở bên ngoài từng bước bày bố, ta ở trong cung vững vàng tiến lên.

Còn cái gọi là tình thân, cái gọi là nhân luân, tất cả đều là rác rưởi!

Hai muội muội của ta, ta để phụ thân dạy dỗ cẩn thận.

"Ta sẽ cố sinh một nam nhi. Nếu thực sự không thể sinh, thì Phương Ngọc Nghiên và Phương Ngọc Doanh có thể vào cung sinh thay ta."

Ta vốn căm ghét chuyện sinh con, nhưng không có nghĩa là ta hoàn toàn phòng bị.

Bởi vì ta biết, trong hậu cung, có một đứa con ruột vẫn tốt hơn.

Ta định cho bản thân một cơ hội sinh sản.

Sinh ra rồi, dù là nam hay nữ, cũng chỉ có một đứa. Sau đó, ta sẽ dùng dược tuyệt dục (triệt sản).

Còn sinh vào lúc nào, cứ tùy duyên, ta không giống Từ Thúy Hoa, chỉ biết quấn lấy Tần Duệ để cầu sinh con.

Không mang thai, mới là điều tốt nhất.

Nếu Phương Ngọc Nghiên hoặc Phương Ngọc Doanh muốn vào cung làm nữ nhân của Tần Duệ, ta sẽ trải đường cho họ, để giúp họ sinh con.

Thứ mà kẻ khác tranh giành đến đỏ mắt, những điều mà nữ nhân khác vì ghen tuông mà hao tổn tâm tư, đối với ta hoàn toàn không tồn tại.

Nếu đây là hình phạt, bắt ta làm nữ nhân để trừng phạt ta, vậy ta thực muốn xem thử, nếu ta không đoan trang hiền thục, không tranh sủng, không vướng vào tình ái, thậm chí vứt bỏ thiên tính làm mẹ, thì rốt cuộc còn điều gì có thể khiến ta thống khổ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!