Edit: Mimi
Beta: Chi
*****
Hứa Lập cũng đi cùng bạn, là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô nhìn nhìn Tạ Kiến Vi, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là chị của Hứa Lập."
Hứa Lập vội vàng giới thiệu chị gái mình với Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi hoàn toàn không có hứng thú đối với người nhà của hắn, chẳng qua hai người chạm mặt, lại còn trước mắt Lục Ly, cho nên anh phải nghiêm túc cân nhắc xem nên xử trí thế nào.
Anh lặng lẽ liếc nhìn Lục Ly, kết quả đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, thậm chí Lục Ly còn lộ ra vẻ mặt châm chọc.
Tạ Kiến Vi hiểu được, xem ra Lục Ly đã biết đến sự tồn tại của Hứa Lập rồi.
Nếu đã biết, anh chỉ có thể phối hợp diễn xuất mà thôi.
Nhưng diễn thế nào cũng là cả một vấn đề.
Dựa vào thông tin trên tư liệu, Hứa Lập là ánh trăng sáng trong lòng Tạ Kiến Vi, chẳng qua anh bị người nọ tổn thương quá sâu, nên mới vì yêu sinh hận.
Vì lý do đó, anh không thể trưng ra vẻ mặt ôn hòa với Hứa Lập, song cũng chẳng có khả năng phản ứng quá gắt gay. Thái độ cần thiết chính là dẫu hận cũng không buông bỏ cảm xúc yêu thương trong lòng được.
Cẩn thận suy nghĩ, Tạ Kiến Vi phát hiện độ khó của thử thách này đúng là không thấp, tương đương một bài test tố chất tổng hợp của anh rồi.
Hứa Lập dốc sức lấy lòng Tạ Kiến Vi, lần này gặp mặt, đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội: "Kiến Vi, em có thể ngồi cạnh anh không?"
Tạ Kiến Vi giãy nảy lên: "Không được!"
Phản ứng ấy, xét trên phương diện tính cách cá nhân của anh đã là tương đối kịch liệt, cho nên Tưởng Minh Minh bỗng chốc giật nảy mình, nhìn bọn họ bằng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lục Ly cứng nhắc chuyển rời tầm mắt, chỉ là đôi con ngươi hắn quá mức đen tối âm u, dường như không có một tia sáng nào len lỏi vào trong được.
Hứa Lập hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói đầy ấm ức: "Em… em phải làm gì, anh mới có thể tha thứ cho em?"
Tạ Kiến Vi chỉ muốn nói "mày hãy tự tử đi", nhưng căn cứ vào nguyên tắc hàng đầu của việc chữa bệnh, anh nhẫn nại đáp: "Hứa Lập, tôi và cậu đã không còn gì để nói, chẳng có tha thứ hay không tha thứ, mọi chuyện đều là quá khứ cả rồi, chúng ta…"
"Căn bản là anh còn yêu em!" Hứa Lập bắt đầu kích động.
Lời này vừa được thốt ra, Tưởng Minh Minh và Trần Thanh đều há hốc miệng, bàn tay đang cầm dao dĩa của Lục Ly cũng nhanh chóng nổi gân xanh.
Chị gái Hứa Lập kéo em trai mình, mở miệng giảng hòa: "Tiểu Lập quá kích động rồi, xin lỗi đã mạo phạm đến Giám đốc Tạ."
Tạ Kiến Vi không nhìn Hứa Lập, chẳng qua dáng đứng của anh có hơi cứng ngắc thiếu tự nhiên.
Hứa Lập còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chị gái hắn lại dứt khoát kéo người đi: "Đủ rồi, đừng quấy rầy Giám đốc Tạ ăn cơm với bạn."
Hứa Lập không cam lòng, nhưng hiển nhiên vẫn sợ chị gái mình, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dùng một đôi mắt đáng thương nhìn vào Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi lạnh mặt ngồi vào chỗ, dù không nói một câu nào, nhưng cũng chẳng cầm dao dĩa lên.
Nhìn vào bộ dáng hiện tại của anh, Tưởng Minh Minh cũng thức thời mà không lên tiếng. Bốn người ăn một bữa cơm, nhưng trong đầu đều nghĩ đến những chuyện khác nhau.
Tạ Kiến Vi ngồi thế cũng thấy không thoải mái, cái màn kịch này, diễn trong chốc lát thì còn được, chứ diễn lâu quả thực quá là tra tấn rồi.
Hơn nữa anh lại rất thiếu cảm giác để nhập vai, cái loại người nuôi ong tay áo, trơ tráo tầm thường như là Hứa Lập, anh còn chẳng thế sống cùng nổi ba ngày, chứ nói chi tới chuyện yêu đương.
Tuy anh cũng chăm sóc Lục Ly một thời gian dài, nhưng Lục Ly và Hứa Lập khác nhau nhiều lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!