Chương 23: Không phải bởi vì chắc chắn, mà do sợ hãi

Edit: DLinh

Beta: Ame

*****

Ánh mắt Lục Ly trở nên âm trầm sâu thăm thẳm ngay trong phút chốc: Làm?

Sau khi nói ra những lời kia, Tạ Kiến Vi liền trở nên ngoan ngoãn, không dám cử động dù chỉ một chút, do quá xấu hổ, lỗ tai của anh đỏ ửng hết lên.

Lúc ấy Lục Ly cũng chẳng hiểu làm thế nào mà mình vẫn có thể cố sống cố chết giữ cho một chút lí trí tồn tại lay lắt:

"Em… muốn làm cùng anh sao?"

Tạ Kiến Vi gật đầu.

Lục Ly nói:

"Em biết chuyện này có ý nghĩa gì không?"

Tiếng Tạ Kiến Vi giờ trở nên run run:

"Đương, đương nhiên biết ạ, chỉ khi cả hai bên cùng thích nhau mới có thể… mới có thể …" Nói đến đây, anh ngại ngùng không dám nói tiếp.

Lục Ly nhìn chằm chằm vào cần cổ xinh đẹp của anh, nói bằng giọng khàn khàn: Không chỉ là thích.

Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ hơi nghi ngờ: Dạ?

Lục Ly đối mắt với anh, ánh mắt sâu hun hút, sâu đến mức người khác không thể nhìn thấy rõ bên trong đang ẩn chứa điều gì:

"Đây là chuyện mà chỉ hai người yêu nhau mới có thể làm."

Tim Tạ Kiến Vi đập rất nhanh, tay chân cũng hiện rõ sự luống cuống, nhưng anh vẫn ngoan cố nhìn thẳng Lục Ly, anh nói:

"Bác sĩ Lục, em yêu anh."

Lục Ly không lên tiếng.

Tạ Kiến Vi cho rằng hắn chưa nghe thấy, lặp lại một lớn nữa với âm lượng to hơn:

"Bác sĩ Lục, em yêu anh!"

Mãi một lúc sau, Lục Ly mới cười bật ra thành tiếng, ôm anh vào lòng, khẽ thở dài: Em còn quá nhỏ.

Giọng Tạ Kiến Vi buồn rầu: Em đã mười bảy rồi!

"Đúng, em mới mười bảy."

Tạ Kiến Vi: …

Lục Ly nói:

"Nghe lời, chờ em lớn rồi, chúng ta lại nói chuyện này tiếp."

Tạ Kiến Vi vẫn còn muốn trình bày, nhưng Lục Ly đã ngắt lời anh bằng một nụ hôn, đứng dậy bảo:

"Anh còn có chút việc, em tự ngủ một mình trước đi."

Thấy hắn phải đi, Tạ Kiến Vi quăng bỏ luôn vấn đề trước đó, anh vội vã sốt ruột nắm lấy vạt áo hắn: Bác sĩ Lục!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!