Chương 93: Ngoại truyện 2 (Kết thúc) - Gặp gỡ (Góc nhìn của Hứa Tịch Ngôn)

"Thế giới thật sự rất tĩnh lặng."

Không hiểu sao, khi Hứa Tịch Ngôn đứng dưới tán cây long não trong sân trường và ngoái đầu nhìn lại, câu nói này bỗng dưng xuất hiện trong đầu cô.

Chuyện phải bắt đầu kể từ hai tuần trước.

"Biết rồi." Cô cúp điện thoại của mẹ mình.

Mẹ cô gọi tới là để nói rằng, nếu cô đã bắt đầu chuẩn bị vào Học viện Âm nhạc Hoàng Gia Bách Lệ Tư, các thủ tục rất nhiều, chi bằng dọn đến Hải Thành sống, ông bà ngoại cô đều ở đó, thư ký riêng của ông ngoại có thể giúp cô không ít việc.

Hứa Tịch Ngôn cúp máy xong thì tiện tay ném điện thoại sang một bên, đi ra ban công, chống cằm tựa nửa người vào lan can nhìn xuống.

Cô sang Mỹ cùng mẹ từ năm sáu tuổi, học xong cấp hai thì một mình quay về Trung Quốc, đến Bắc Thành học. Sở dĩ chọn Bắc Thành là vì nguyên quán của ba mẹ cô đều ở miền Nam, họ hàng thân thích đều ở đó cả, còn ở Bắc Thành, cô thật sự chỉ có một mình.

Ở miền Nam thì đã sao? Dù gì gia tộc nhà cô cũng chẳng coi trọng máu mủ tình thân, ai ai cũng theo đuổi mục tiêu quan trọng hơn.

Mẹ cô dặn dò vài câu rồi cũng để cô tùy ý.

Dù sao hồi bé cũng từng xảy ra chuyện như vậy. Cô rất rõ, mẹ cô làm gì thực sự muốn quan tâm đến cuộc đời cô.

Không thiếu thốn tiền bạc, năm cô về nước, khi ấy còn chưa có xe đạp công cộng, cô đến tiệm xe cũ, mua một chiếc có lớp sơn hơi bong tróc. Chiếc xe hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô. Cô đội mũ lưỡi trai, đạp xe dạo khắp những con hẻm với mái ngói xám phủ đầy rêu khô.

Đi gần hết Bắc Thành mới chọn được chỗ ở.

Cô chưa từng ngược đãi bản thân, thuê hẳn một căn hộ cao cấp với giá mỗi mét vuông lên tới sáu con số.

Từ ban công tầng mười hai nhìn xuống, có thể thấy một con hẻm cũ kỹ nhỏ hẹp uốn lượn. Buổi sáng có ông cụ xách lồng chim và bà cụ phe phẩy quạt lụa. Buổi tối có mấy đứa trẻ tan học thích mua mì ăn liền và những nhân viên văn phòng vội vã.

Thỉnh thoảng sáng sớm cô đứng ở ban công, tay cầm bàn chải điện đánh răng, nhìn con hẻm náo nhiệt bên dưới.

Cái náo nhiệt ấy dường như xua đi cảm giác bất an mà âm thanh rung đều đều của bàn chải điện gây ra.

Âm thanh đều đều vụn vặt ấy sẽ khiến người ta không khỏi tự hỏi: Thế giới của bản thân cô quạnh đến mức nào, mới có thể tĩnh lặng đến độ nghe rõ âm thanh như thế.

Thế giới của Hứa Tịch Ngôn vốn luôn náo nhiệt.

Một trận hỏa hoạn năm sáu tuổi in sâu trong đồng tử của cô, như thể đã thiêu rụi hoàn toàn điều gì đó. Rồi sau đó thiên phú của cô nở rộ rực rỡ, tám tuổi đã có giáo sư của Học viện Âm nhạc Hoàng Gia Hoàng Gia Bách Lệ Tư tìm đến tận cửa: "Cô bé này, trong tương lai chúng tôi nhất định phải nhận."

Ánh mắt mẹ cô chưa từng thực sự đặt lên người cô thì đã sao.

Tiểu Tịch Ngôn ngồi giữa sân khấu, khi ấy cây dương cầm đặt trước mặt cô vẫn còn rất to lớn, như một con mãnh thú màu đen đầy ngạo mạn không chịu khuất phục người khác. Thế nhưng cô giơ cao cánh tay trắng trẻo, một luồng ánh đèn sân khấu chiếu lên sau cổ, khiến làn da chỗ ấy nóng ran.

"Ting-!"

Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, tiểu Tịch Ngôn khẽ nhắm mắt lại.

Âm thanh đó giống như một nốt nhạc dành cho khán giả trong phòng hòa nhạc, cho những ai kéo đến nghe thử, cô gái gốc Á được ca tụng là thiên tài này rốt cuộc có tài cán đến mức nào. Còn trong tai Hứa Tịch Ngôn, âm thanh đó lại như tiếng gầm rú của dã thú.

Dương cầm chính là dã thú, Hứa Tịch Ngôn xưa nay đều nghĩ vậy. Dương cầm không phải vật vô tri, mỗi cây dương cầm đều có linh hồn và ý chí riêng, bạn phải đủ mạnh mẽ, đủ kiên định, mới có thể chinh phục nó, thuần hóa nó.

Đó chính là mối quan hệ giữa Hứa Tịch Ngôn và dương cầm. Dương cầm là đối thủ, là bạn đồng hành, là con mãnh thú mà cô vung tay chém bằng thanh kiếm của mình, là hốc cây mà cô giấu một tấm khăn nhung. Cô dành cả đời mình, để chiến đấu cùng dương cầm, cũng đồng hành cùng dương cầm.

Làm sao cô có thể cô đơn?

Với diện mạo như vậy, tài hoa như vậy, đi đến đâu người ta cũng biết tên Hứa Tịch Ngôn.

Thậm chí năng khiếu ngôn ngữ xuất sắc khiến cô vừa đến Mỹ đã không gặp chút khó khăn nào. Ngày thứ hai đi học, có một cô bé da trắng tóc vàng định giật lấy ly sữa lắc của cô, cô liền đè người ta xuống đất, túm lấy bím tóc.

Sau đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!