Lời hứa cổ tích dành cho cậu
Văn Nhiễm ngẩn người một chút: "Cậu bao trọn hòn đảo này rồi à?"
Hứa Tịch Ngôn đưa tay về phía nàng: "Sẽ không ai quấy rầy chúng ta."
Động tác mời ấy mang theo cảm giác nghi lễ trang trọng, tựa như chính hòn đảo đang dang tay ôm lấy nàng, dịu dàng nói chào mừng nàng đến đây.
Nàng đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn. Lòng bàn tay của Hứa Tịch Ngôn lúc nào cũng ấm áp mềm mại, vương mùi gió biển, ẩm mát dịu dàng.
Trần Hi đi cùng họ xuống máy bay, nhưng không biết đã biến mất từ lúc nào. Khi thủy phi cơ cất cánh lần nữa, cả hòn đảo dường như chỉ còn lại hai người họ.
Đây thật sự là một hòn đảo rất đẹp.
Hàng dừa bao quanh, những căn nhà gỗ nguyên sơ mái nhọn tựa như bước ra từ truyện cổ tích, treo rèm voan trắng, tung bay trong gió, giống như ánh trăng phủ lên một giấc mộng đẹp tuyệt vời.
Văn Nhiễm vừa trải qua mùa đông lạnh lẽo, ẩm ướt và u ám của Hải Thành, đột nhiên đặt chân đến vùng khí hậu nhiệt đới thế này, nàng cảm thấy cái lạnh suốt mùa đông dần tan ra qua từng lỗ chân lông, cả người trở nên ấm áp dễ chịu.
Hứa Tịch Ngôn quen đường, dẫn nàng đi dạo một đoạn, sắp đến căn nhà gỗ có mái hở, nói với nàng: "Cởi giày đi, cát ở đây rất mịn."
Đôi giày của Văn Nhiễm cũng là Hứa Tịch Ngôn chuẩn bị, da cừu non mềm mại bảo vệ các ngón chân, giống như đôi giày thủy tinh trong đời thường, khiến người ta cảm nhận bản thân cũng được nâng niu trân trọng.
Thế nhưng khi cởi giày ra, chân chạm vào cát, nàng mới nhận ra sự hiện diện rõ rệt của đôi giày kia. Hạt cát mịn màng như đang hôn các ngón chân, như đang đi giữa tầng mây.
Văn Nhiễm cúi người định nhặt giày lên, Hứa Tịch Ngôn kéo tay nàng lại: "Không cần đâu, cậu chỉ việc đi về phía trước."
Cô cũng cởi giày, thực sự nắm tay Văn Nhiễm đi tiếp.
Văn Nhiễm không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lại, hòn đảo dường như chỉ có hai người họ, nhưng lúc này nàng lướt thấy giữa rừng dừa có một nhân viên vội vàng và lặng lẽ xuất hiện thu dọn giày của họ đi.
Văn Nhiễm khẽ mỉm cười.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cười gì vậy?"
"Mình nhớ lúc tụi mình mới gặp lại, khi đó còn chưa thân, vô tình chạm mặt ở một buổi tiệc, cậu nói muốn chở mình đi dạo bằng mô tô. Rồi cậu cứ thế đậu xe bên đường, đi mua nước ép dưa hấu với mình, còn nói xe không cần lo, tự nhiên sẽ có người đến thu dọn. Cậu biết lúc đó mình nghĩ gì không?"
"Nghĩ gì?"
"Mình cảm thấy cậu như biết phép thuật vậy đó. Vung tay một cái là tạo nên những khoảnh khắc tỏa sáng rực rỡ, còn những chuyện vụn vặt phía sau, cậu chẳng thèm để ý."
Hứa Tịch Ngôn nhếch môi cười: "Biết phép thuật không tốt sao?"
Văn Nhiễm nghĩ nghĩ: "Trong đời thường thì hơi khó đấy, cuộc sống của người bình thường tụi mình toàn là chuyện vụn vặt phiền phức mà thôi. Nhưng..." nàng lại mỉm cười, "trong lúc hẹn hò thế này thì tốt lắm, rất lãng mạn."
Hứa Tịch Ngôn cười nhẹ không nói gì thêm.
Đến căn nhà gỗ mái nhọn rộng rãi, đúng là vị trí ngắm biển tuyệt vời nhất. Hứa Tịch Ngôn dẫn Văn Nhiễm đến đó, ấn nhẹ lên vai nàng: "Mời ngồi."
Văn Nhiễm không nhịn được mà mím môi cười.
Nàng đang cười, Hứa Tịch Ngôn quả thật như có phép thuật. Trên bàn trà trước mặt bày đầy nước trái cây tươi và món ăn nhẹ, nước ép chua ngọt vừa phải, có cả phần thịt quả tươi, đồ chiên giòn tan trong miệng nhưng không hề ngấy dầu.
Nàng thậm chí không thấy bóng dáng nhân viên phục vụ, nhưng chắc chắn là có người tính toán thời gian họ đến để dọn lên đúng thời điểm hoàn hảo nhất.
Văn Nhiễm ngả người trên chiếc ghế sofa thấp rộng rãi, hóng gió biển: "Hẹn hò kiểu chẳng làm gì thế này thật thích."
Hứa Tịch Ngôn lắc đầu: "Không hẳn là chẳng làm gì. Đợi cậu nghỉ ngơi xong, mình đưa cậu đến một nơi."
"Nơi nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!