"Mẹ, sao mẹ lại đến đột ngột vậy?"
Mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.
Trần Hi chán đến mức chẳng biết làm gì, chơi một ván game rồi lại chơi thêm ván nữa. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn sàn, bên ngoài bóng đêm đã trùm kín không gian, khiến ánh đèn càng trở nên hiu hắt.
Giờ cơm tối đã qua được một lúc lâu, Trần Hi cảm thấy mình nên làm tròn nghĩa vụ trợ lý mà đi hỏi một tiếng, nhưng lại không dám làm phiền.
Nhưng, nhưng như thế này thì quá lâu rồi.
Đúng lúc này, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
Cô vội vàng bắt máy: "Alo, chị Ngôn Ngôn."
Cô đoán là Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm sẽ không xuống ăn cơm, nhưng thân phận của Hứa Tịch Ngôn khiến cả việc gọi phục vụ phòng cũng không tiện, chắc chắn sẽ phải thông qua cô.
Chất giọng trầm thấp của Hứa Tịch Ngôn truyền tới: "Alo."
Tim Trần Hi khẽ run một nhịp.
Làm sao đây! Có phải trí tưởng tượng của cô phong phú quá rồi không? Chỉ cần nghe một tiếng của Hứa Tịch Ngôn, cô đã có thể hình dung ra trong căn phòng suite kia, tuy cũng chỉ bật một chiếc đèn sàn, nhưng ánh sáng mờ ảo mà lả lướt, chiếu rọi khắp phòng trong bầu không khí mập mờ ám muội. Có lẽ lúc ấy, Văn Nhiễm còn đang được Hứa Tịch Ngôn ôm trong lòng.
Cô ho nhẹ một cái: "Chị Ngôn Ngôn, buổi tối hai người muốn ăn gì ạ?"
"Bạn gái chị nói, cậu ấy muốn uống nước cam."
Nói xong, Hứa Tịch Ngôn khẽ "Á" một tiếng.
Trần Hi phản ứng lại, rồi nghe thấy Hứa Tịch Ngôn thấp giọng nói: "Sao lại nhéo mình?"
Giọng của Văn Nhiễm truyền đến, dịu dàng: "Cậu đang nói gì đấy?"
Có lẽ Hứa Tịch Ngôn đưa tay che micro lại, giọng trở nên mông mông lung lung: "Cậu không phải à?"
Cô là đứa con cưng của ông trời.
Không chỉ đôi tay có thể khơi dậy giấc mơ cho người khác bằng tám mươi tám phím đàn đen trắng, mà cả đôi mắt và giọng nói kia, cũng đủ kéo người ta vào cõi mộng. Cô ngồi trong giấc mộng ấy và thu hết ánh sáng lên toàn thân mình, hóa thành một vầng trăng vàng ấp ôm ai đó.
Văn Nhiễm: "Ai nói mình là bạn gái cậu?"
Trần Hi siết chặt điện thoại.
Được rồi được rồi, lương cô nhận ở studio của Hứa Tịch Ngôn không thấp chút nào, phải nói là đứng đầu trong ngành. Nhưng đâu ai nói cho cô biết tiền lương này còn bao gồm cả việc bị ép ăn cơm chó chứ!
Rồi bên kia Hứa Tịch Ngôn ngắt luôn cuộc gọi.
Được được được, Trần Hi lại nghĩ, ngắt hay lắm, cô thật sự không nghe nổi thêm một chữ nào nữa rồi.
Không nói muốn ăn gì cũng không sao, Trần Hi cứ dựa vào kinh nghiệm mà gọi món, dù sao thì tâm trí hai người kia chắc cũng chẳng đặt vào chuyện ăn uống.
Bên kia, Hứa Tịch Ngôn cúp máy xong, một tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường nhìn Văn Nhiễm: "Vừa rồi không phải đã thừa nhận rồi sao?"
Văn Nhiễm vừa cùng Hứa Tịch Ngôn tắm chung, nàng không mang theo đồ ngủ, chỉ quấn chiếc áo choàng tắm làm từ vải cotton Ai Cập cao cấp của khách sạn, một ngón tay trắng trẻo khẽ vẽ vòng tròn trên ga giường: "Thì cậu có nói chính thức với mình đâu."
Không phải nàng cố tình làm ra vẻ kiêu ngạo.
Chỉ là nàng đã đi trên con đường này quá lâu rồi.
Rung động ở tuổi mười bảy. Bối rối ở tuổi hai mươi. Nhớ nhung ở tuổi hai mươi ba. Gặp lại ở tuổi hai mươi sáu. Thất bại và vinh quang ở tuổi hai mươi tám. Đi một mạch đến hiện tại, nếu đời người thật sự có chiếc kẹp sách đánh dấu lên mỗi trang giấy, thì chiếc kẹp của nàng chính là Hứa Tịch Ngôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!