Đây là thể lực mà bệnh nhân nên có sao?
Vào rất nhiều năm trước, khi Văn Nhiễm còn là một nữ sinh trung học, đúng vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, nàng đã một mình trốn ra khỏi nhà.
Lần đầu tiên trong đời, nàng lén lút bước vào livehouse, đến xem Hứa Tịch Ngôn trên sân khấu thu hút mọi người.
Cũng là lần đầu tiên trong đời, nàng lấy hết can đảm, đứng bên cầu vượt nơi dòng xe qua lại cùng ánh đèn đan xen, gọi cho Hứa Tịch Ngôn một cú điện thoại.
Con đường làm hiệu chỉnh viên của nàng hiện tại, chính là được quyết định sau cú điện thoại đó.
Khi ấy ba chữ 「Hứa Tịch Ngôn」là bí mật giấu tận sâu trong tim nàng, nàng chưa từng nghĩ đến, vào một ngày sinh nhật của rất rất nhiều năm sau, nàng đang tắm dưới vòi sen trong căn hộ nhỏ xíu của mình, làn hơi nước lượn lờ xung quanh đều mang theo hương thơm từ cơ thể Hứa Tịch Ngôn vừa tắm lúc nãy.
Nàng thay đồ ngủ rồi bước ra ngoài.
Chiếc bánh ngọt đã nướng xong, được lấy ra khỏi lò, để lên kệ bếp cho nguội. Không thể phủ kem nên chẳng thể gọi là đẹp, nhưng sắc vàng tươi tắn ấy lại mang một vẻ đáng yêu đời thường.
Hứa Tịch Ngôn vừa tắm xong đang ngồi xổm trên sàn chọc mèo, lơ đãng cào cào tai F1: "Muốn ăn không?"
F1: "Meo!"
Văn Nhiễm bước lại gần: "Mèo con không được ăn."
Hứa Tịch Ngôn cười với F1: "Hết cách rồi, mẹ con tới quản con rồi."
F1: "Meo!"
Như thể thật sự nghe hiểu, nó đi đến bên Văn Nhiễm, cọ quanh cổ chân nàng.
Văn Nhiễm không lay chuyển: "Meo cũng vô ích."
Hứa Tịch Ngôn lén lút phàn nàn với F1: "Mẹ con là người phụ nữ độc ác, hồi đó trời mưa lớn còn đuổi ta ra khỏi nhà. Khi đó con còn chưa tới, nếu con có ở đấy, liệu con có nói đỡ cho ta không?"
Văn Nhiễm kéo Hứa Tịch Ngôn dậy khỏi sàn: "Nói linh tinh gì vậy."
Hứa Tịch Ngôn chỉ cười.
"Muốn ăn bánh không?"
"Muốn chứ."
Khi Hứa Tịch Ngôn cắt bánh, cô cụp hàng mi dày, cắt ra một miếng tam giác nhỏ đưa cho Văn Nhiễm, rồi cắt thêm một miếng cho mình.
Bàn ăn tròn của IKEA trong phòng khách thật sự rất nhỏ, đặt sát tường, bên còn lại chỉ đặt vừa hai chiếc ghế.
Văn Nhiễm ngồi một chiếc, Hứa Tịch Ngôn cắt bánh xong thì khoanh một chân ngồi lên chiếc còn lại.
F1 lập tức nhảy lên đùi cô.
Văn Nhiễm trừng F1: "Con lại thân với cô ấy hơn rồi."
Hứa Tịch Ngôn cong ngón trỏ vuốt dọc lưng F1, đồng thời xắn một miếng bánh cho vào miệng, lại quay sang nhìn phản ứng của Văn Nhiễm.
"Ừm." Văn Nhiễm nheo mắt lại đầy thỏa mãn.
Hứa Tịch Ngôn khẽ nhếch môi cười.
"Cười gì vậy?" Văn Nhiễm có hơi ngại ngùng, nhưng được ăn chiếc bánh giản dị như vậy vào ngày sinh nhật, trong lúc nàng đang bị viêm túi mật, quả thật khiến nàng thấy rất mãn nguyện.
Chiếc nĩa nhỏ bằng bạc là Văn Nhiễm mua trên Taobao, chỉ hơn chục đồng, vậy mà nằm trong tay Hứa Tịch Ngôn lại trông như món đồ nghệ thuật quý giá. Cô cong mắt nói: "Mình nhớ cậu từ hồi cấp ba đã thích ăn mấy thứ này rồi, bánh ngọt nè, bánh mì nè."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!