Chương 50: Không Làm Bóng Đèn

Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Vào ngày thứ hai, mấy tin tức lớn đã nổ ra khắp trường Trung học số 7 Thanh Mặc.

Tin tức đầu tiên là một số lượng lớn giáo viên ở ba khối của trường trung học đã từ chức tập thể.

Chỉ riêng khối 11, mười bảy thầy cô đã đồng loạt rời đi.

Học sinh ban 27 ban đầu được chăn nuôi tự do, đã sớm là sinh vật tự học, Tạ Điềm đã đến lớp canh rất nghiêm, nên những người trong ban 27 không cảm thấy có gì không ổn, tất cả đều nghiêm túc học bài.

Chỉ khi mười mấy học sinh đi theo Lộc Hành Ngâm học ở hành lang bên ngoài, bọn họ mới mơ hồ chú ý tới phía trước, sau, trái, phải các lớp đều khác thường, một nhóm rất ồn ào, bọn họ làm cái gì cũng không biết.

Ngay cả ban 26 do cô Khang Mân làm chủ nhiệm bên cạnh cũng đã thay đổi từ phong cách học tập ổn định và nghiêm túc nhất trong cả khối, các học sinh đều căng thẳng và lo lắng thảo luận về chuyện gì đó.

Hôm nay lớp thi đua vẫn bắt đầu bình thường, nhưng là tiết vật lý, đến lượt Lộc Hành Ngâm tham gia lớp học, nhưng Cố Phóng Vi đã quấy rầy Lộc Hành Ngâm và nhờ cậu giúp xem phiên bản đầu tiên của thiết kế mạch điện, nên Lộc Hành Ngâm đã tống cổ Cố Phóng Vi đã đến tham dự tiết học, nhân tiện chép lại các ghi chú.

Tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi sáng vang lên, học sinh vội vã đi ăn sáng, ban 27 cùng với tiếng xô đẩy bàn ghế, mọi người ùa ra ngoài.

Lộc Hành Ngâm quay trở lại chỗ ngồi của mình, đặt sách giáo khoa xuống và nhìn ra ngoài.

Bữa tối hôm nay không sôi nổi như mọi khi, thay vào đó là những trận chiến sấm sét như thường lệ, Lộc Hành Ngâm chậm rãi thu dọn bàn học và sách vở, chỉ sau khi một số ít người từ ban 27 và các ban khác ra ngoài, cậu mới đi xuống cầu thang.

Đi đến tòa nhà giảng dạy.

Trên lối đi từ tòa công nghệ đến nhà ăn, Cố Phóng Vi nhàn rỗi cầm chiếc ba lô của Lộc Hành Ngâm bằng một tay, đợi ở đó cùng với một số học sinh khác.

Mọi người xung quanh đang đi về hướng nhà ăn, có rất nhiều học sinh khi đi ngang qua hắn sẽ nhìn hắn hoặc đi chậm lại, còn có một số học sinh biết Cố Phóng Vi hoặc quen hắn chào hắn: "Hi, Cố Phóng Vi, chờ bạn gái hả?"

Nội dung bài phát biểu của hắn dưới quốc kỳ lần trước vẫn là một huyền thoại được nhiều người vẫn tưởng là thật.

Cố Phóng Vi cong đôi mắt hoa đào và cười: "Ừ, đợi em ấy ăn cùng."

Lộc Hành Ngâm đi tới, Cố Phóng Vi từ xa nhìn cậuđi từ đám đông, một mình cậu trông ngoan ngoãn và ngây thơ, đáng yêu gì đâu, không thể không khỏi cười nói: "Lại đây, tôi ở chỗ này."

Lộc Hành Ngâm nói: "Em thấy anh rồi."

Hai người gặp nhau thuận lợi.

Căn tin cũng ít đông đúc hơn bình thường, Cố Phóng Vi đi ngang qua nhìn một lượt: "Mấy ban vẫn chưa tan, ngày hôm qua bọn mình nghe được ở văn phòng là rất nhiều giáo viên đã từ chức, đã báo tình hình cho lớp."

Sau khi vào nhà ăn, Cố Phóng Vi tùy ý ấn vai cậu: "Em tìm một chỗ ngồi đi, muốn ăn gì tôi lấy dùm em."

Giọng nói của Lộc Hành Ngâm rất nhỏ: "Anh ăn gì em ăn đó."

Cố Phóng Vi được cậu dỗ dành rất phấn chấn: "Anh ăn được mà em không ăn được thì đừng trách anh." Chịu thương chịu khó đi lấy cơm cho cậu mà không phàn nàn gì.

Một nhóm học sinh ngồi ở một góc, ai nấy đều mang vẻ mặt buồn bã.

Lộc Hành Ngâm thấy Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện cũng ở trong số đó, nên cậu bước tới hỏi: "Có ai ngồi ở đây không?"

"Không có, cậu ngồi đi.

Đi một mình à? "Hoàng Phi Kiện chào hỏi, trực tiếp hỏi: "Anh em, giáo viên lớp cậu mấy người rời đi?"

Lộc Hành Ngâm nói: "Không một mình, Cố Phóng Vi đi cùng tôi.

Lớp chúng tôi không biết, cô không nói cho bọn tôi."

Cậu lại nhìn Dịch Thanh Dương: "Chuyện gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!