Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Viên sô cô la béo ngậy ngọt ngào tan chảy trong miệng, chứa đầy vụn hạt phỉ và hạnh nhân.
Lộc Hành Ngâm khi còn nhỏ đã không thích đồ ngọt.
Đồ ngọt ở thành phố Đông Đồng có đủ loại hương vị: bánh mì được sản xuất theo lô trong nhà máy có vị như da thuộc, tỏa ra mùi mì ống bảo quản quá lâu và vi khuẩn axit lactic kém chất lượng được bán trong cửa hàng ăn sáng với giá 50 xu một chai, uống vào mùi tinh dầu đập vào mũi.
Chocolate thì có rất nhiều, ăn tết thì mọi gia đình sẽ mua hạt dưa, đậu phộng và những món ăn vặt bằng kẹo.
Kẹo ngô có loại mềm loại cứng, loại mềm đắt hơn, ăn có vị dính răng, loại cứng có thể dùng để khui nắp bia, ăn sẽ không tan trong miệng, lộ rõ vị bắp kém chất lượng.
Trong số đó có sô cô la mà cậu có thể ăn được, cắt thành những đồng xu tròn rồi bọc trong lá vàng kém chất lượng để trông giống như những đồng tiền thật.
Loại socola này hạt to nhưng không ngọt lắm, vị socola rất nhạt, nếu tan trên đầu lưỡi thì có vị như sáp, không màu không vị, uống nước không trôi.
Đó là lý do tại sao cậu nghĩ cậu không thích đồ ngọt.
Thứ mà Cố Phóng Vi cho cậu ăn là gói sô cô la nhỏ mà Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh đã đưa cho hắn ngày hôm đó, chỉ có chín viên trong một hộp.
Lộc Hành Ngâm ăn xong nhìn hắn, Cố Phóng Vi cũng nhìn cậu: "Muốn ăn thì tự mình lấy đi."
Sau đó Lộc Hành Ngâm đưa tay lấy một cái, bóc vỏ chậm rãi ăn, cùng hắn lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Cậu có thể ăn một miếng sô cô la trong một thời gian dài, nhấm nháp từng chút một, sau khi tan chảy, cậu cắn một miếng nhỏ, từ từ.
Xem phim xong vô tình ăn bốn viên sô cô la, sau khi đèn bật lên, Cố Phóng Vi nhét hộp sô cô la vào hộc bàn: "Tan học về cùng tôi đi, em có mang theo gì không?"
Lộc Hành Ngâm đưa bài tập vật lý.
Thêm một tuần nữa, sẽ là kỳ thi tháng thứ hai của bọn họ.
Cặp sách của cậu ấy rất nặng, có sách, cốc nước, vở, đề tổng hợp, còn có đồng hồ theo dõi nhịp tim
-huyết áp mà cậu mua được ở căng tin của trường chuẩn bị gửi đến thành phố Đông Đồng.
Thứ này nằm trong đáy hòm quầy bán quà vặt của trường từ lâu, ban đầu được dùng để phục vụ một số học sinh than thể kém trong phòng y tế, nhưng chưa bao giờ được sử dụng.
Lộc Hành Ngâm thương lượng giá cả với bà chủ một lúc, cuối cùng món đồ 200 tệ được cậu cầm đi với giá 120 tệ.
Chiếc đồng hồ này có thể được liên kết trực tiếp với ba số liên lạc khẩn cấp mà Lộc Hành Ngâm đã thiết lập sẵn vào sáng sớm, một đặt là số khẩn cấp của bệnh viện địa phương ở thành phố Đông Đồng, số còn lại được đặt là của dì hàng xóm của tổ dân phố hẻm Lộ ở Thành phố Đông Đồng, số cuối cùng là số điện thoại hiện tại của cậu.
Bà Lộc có thị lực kém nên không sử dụng điện thoại di động.
Cuộc sống thường ngày của bà là trồng hoa, mua thuốc, ngồi trước TV xem những bộ phim truyền hình cũ, làm một số công việc quần áo hay dọn dẹp vào buổi tối.
Khi Lộc Hành Ngâm không ở nhà, bà Lộc cũng chỉ ở một mình.
"Xin chào, đây là cuộc gọi báo động tự động để kiểm tra đồng hồ.
Khi ngài nhận được cuộc gọi này, tôi hy vọng ngài có thể giúp kiểm tra tình hình của chủ nhân chiếc đồng hồ.
Rất có thể cô ấy đã gặp tai nạn.
Thông tin chi tiết về cô ấy là như sau..." Lộc Hành Ngâm ghi lại mấy lần, dùng số điện thoại di động kiểm tra lại, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó đóng gói bỏ vào cặp sách, định gửi đi đi vào chủ nhật.
Cậu theo Cố Phóng Vi về nhà.
Cố Phóng Vi háo hức muốn cậu tham gia ngay dự án robot của mình, căn bệnh ung thư lười của hắn phát tác, nên hắn đã lấy hết đồ đạc trong phòng cho thuê cho cậu: mì gói, khoai tây chiên, cơm tự hâm nóng, cái gì cũng có, "Em trai, Em muốn ăn vị nào? Em chọn trước, anh sẽ chọn sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!