Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Tạ Điềm và Tống Lê đều có tiết ở các lớp khác, cả hai đều biết không thể làm phiền bọn họ vào lúc này.
Trước đây khi đi học, cũng gặp phải trường hợp giáo viên đến trễ, thường là do kẹt xe nên giáo viên chủ nhiệm lớp không đến kịp, hoặc quên mất mình có tiết.
Chỉ cần đến văn phòng gọi điện, nếu gọi không được, thì có thể mượn điện thoại di động của giáo viên lớp khác để gọi.
Hôm nay Hầu Hào không có ở văn phòng, Mạnh Tòng Chu đến mượn điện thoại di động của Cố Phóng Vi, gọi cho ông theo thông tin liên lạc được ghi trong danh bạ giáo viên
--- học sinh trên bục giảng, điện thoại đổ chuông vài lần mới bắt máy.
Hầu Hào hỏi: "Alo? Tìm ai vậy?"
Mạnh Tòng Chu nói: "Thưa thầy, em là Mạnh Tòng Chu ban 27.
Em muốn hỏi sáng nay tiết một và tiết hai của lớp em là thầy dạy ——"
Cả lớp chăm chú lắng nghe cuộc điện thoại, ngẩng cổ mong chờ, nhưng giọng nói của Mạnh Tòng Chu đột ngột dừng lại.
"Làm sao vậy?"
Phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Mạnh Tòng Chu đặt điện thoại xuống, sắc mặt tái nhợt, màn hình điện thoại hiện ra giao diện kết thúc cuộc gọi, không tới năm giây đồng hồ liền kết thúc.
kết nối: "Thầy Hầu cúp máy."
Cả lớp xôn xao.
Trần Viên Viên tức giận nói: "Ông Khỉ già sao có thể như thế này! Ổng đã lâu không đến lớp! Còn không them sửa hay giải thích bài tập sau khi giao.
Nếu chúng ta có thể xem sách tham khảo mà học được, mắc gì phải đến trường! Tôi thực sự đã mất rất nhiều kiến thức, mấy cái bài thí nghiệm không hiểu đây này..."
Sắc mặt của Khúc Kiều cũng không tốt, vẻ mặt u ám.
Được thúc đẩy bởi những học sinh giỏi như Mạnh Tòng Chu, Lộc Hành Ngâm và Thái Tĩnh, cũng như sự khuyến khích của Tạ Điềm, các học sinh ban 27 đã cải thiện bầu không khí học tập của mình.
Những đứa trẻ này từ năm lớp 10 đến lớp 11, đột nhiên phát hiện chương trình cấp ba đã xong một nửa, không khỏi có chút kinh hoảng.
Sau khi Tạ Điềm đến, bọn họ mới được cô thông báo thêm một thử thách trong tương lai —— sau học kỳ hai lớp 11, bọn họ sẽ lập tức bước vào ba vòng tổng ôn tập của cả khối.
Trước đây bọn họ cho rằng – lớp 10 11 học chơi chơi, năm lớp 12 thì nổ lực là có thể thi đậu đại học, tuy có, nhưng là hoàn toàn không thực tế.
Tạ Điềm hỏi: "Các em hẳn là cho rằng sớm muộn gì cũng phải trải qua ba vòng khảo sát lại từ đầu.
Nhưng khi đó, các em còn đang tiếp nhận kiến thức mới, còn những người khác đã có nền tảng vững chắc, đừng nghĩ chỉ cần mất một năm là có thể đuổi kịp bọn họ — ban Ánh dương ở độ tuổi của cô có kỷ luật nghiêm khắc nhất, giờ học dài nhất, điểm cao nhất trường.
Cô phải thường xuyên phải học thêm sau khi buổi tự học tối.
Bọn họ sẽ lo lắng về những vấn đề cơ bản? Hay mọi người đều nghĩ học thuộc bài rất đơn giản, không cần học, nhưng loại tâm lý coi khinh học tập là sự khác biệt lớn nhất giữa các học sinh trong lớp song song và lớp Ánh dương."
Cả Tạ Điềm và Tống Lê cùng dạy một ban 17 Ánh dương.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Trong một tuần, hai giáo viên bàn bạc, mỗi lớp sẽ điều động từ 5 đến 6 học sinh từ ban 27 đến ban 7 đến học, đồng thời điều động các em từ ban 17 đến ban 27 học.
Cái tên mà họ công bố với bên ngoài là một hoạt động trao đổi nghe giảng giữa các lớp —— mặc dù hai ban 17 và 27 không chỉ cách nhau bởi con số mười, mà còn cách nhau vài tầng, quăng tám cây sào cũng không tới.
Học sinh ban 17 mang thành kiến với ban 27, cũng sẽ không để lộ ra ngoài, di chuyển ghế ngồi vào, nhưng cũng chỉ là lễ phép, không liếc nhìn xung quanh mà chỉ tập trung nghe giảng và viết ghi chú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!