Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Mạnh Tòng Chu và Cố Phóng Vi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nói nên lời.
Mạnh Tòng Chu: "Người lớn như vậy, hẳn không bị lạc đâu...! Nếu không có chuyện gì khác, tôi nghe trước."
Hắn không phải người như vậy, cũng không nói được nhiều.
Cố Phóng Vi và bất kỳ học sinh nào ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc thực sự không thể nói chuyện cùng nhau.
Hắn không thèm học, nên đương nhiên hắn không thể chơi với đám học sinh giỏi chăm chỉ học tập này, nhưng đồng thời hắn cũng không chơi bời hay giết thời gian.
Cả người hắn tựa hồ là một dị số trong một dòng nước, dòng suối trong vắt có chút đục lãng, chỉ có hắn là một tảng đá nhô ra, lặng yên cứng ngắc, lù lù nằm yên.
Cố Phóng Vi thấy chán, nhưng không mang theo giấy bút, đành khoanh tay dựa lưng vào ghế lắng nghe.
Cô gái bên cạnh đang nhìn hắn, những người xung quanh cũng đang nhìn hắn, Cố Phóng Vi không thèm để ý, hắn chỉ chống cằm chán nản chậm rãi lắng nghe.
Giáo viên nói nhanh, tiến độ gấp rút, Mạnh Tòng Chu đang chép bài bên cạnh, thường chép một trang PPT chưa xong, giáo viên lại chuyển trang tiếp theo, còn chưa kịp tính toán, hiểu rõ, chỉ mỗi chuyện chép lại đã tốn phần lớn thời gian.
Cố Phóng Vi mấp máy môi, muốn nói nhưng lại nuốt xuống.
Mạnh Tòng Chu vừa lật trang vừa chép, để ý đến vẻ mặt của hắn: "Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Phóng Vi nói, "Cậu chỉ lo chép, làm như vậy, hiệu quả quá thấp."
Mạnh Tòng Chu hừ lạnh một tiếng —— Cậu ta đối với Cố Phóng Vi địch ý có chút nặng nề, nhưng lại kiềm chế, không lộ ra rõ ràng: "Tôi không thông minh lắm, trở về tôi sẽ tự mình coi lại."
Cố Phóng Vi Lấy điện thoại di động từ trong tay ra: "Cuối tuần về trường không cần nộp điện thoại, lén xài chụp ảnh là được rồi."
Mạnh Tòng Chu cau mày: "Trong trường không cho phép mang điện thoại di động.
"
Gia cảnh của cậu nói chung là khá giả, nhưng không phải là không thể mua được điện thoại di động, nhưng mỗi từ mà Cố Phóng Vi nhắc đến đều nằm trong đó.
Với tư cách là lớp trưởng, thần kinh của cậu ta nhảy lên liên tục, Mạnh Tòng Chu càng cau mày chặt hơn, chỉ nói: " Về lớp tôi chép lại.
Lộc Hành Ngâm có phải là em của cậu không?"
Cố Phóng Vi: "?"
Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì trong lớp, hắn chỉ quan tâm đến Lộc Hành Ngâm, sau khi đám Trần Viên Viên bàn tán, hầu như mọi người trong lớp đều biết về mối quan hệ của hắn với Lộc Hành Ngâm, cũng biết ý bài phát biểu dưới quốc kỳ hôm nay của hắn.
Mạnh Tòng Chu mặt không đổi sắc: "Sau khi chép xong, tôi phải cho Lộc Hành Ngâm xem.
Cậu ấy sức khỏe không tốt, tôi, cậu ấy và Thái Tĩnh được chia ra, tiết lý này thay phiên nhau học.
Hôm nay cậu ấy không được khỏe, nên tôi sẽ đến đây thay cậu ấy."
Cố Phóng Vi: "..."
Hiếm có nam sinh ở tuổi này viết đẹp như vậy, chữ viết của Lộc Hành Ngâm cực kỳ nhẹ, hắn đã từng thấy cậu ấy viết, đầu bút không nặng, viết như chuồn chuồn, lật trang giấy còn không thấy góc xấp.
Phong cách ghi chép của Lộc Hành Ngâm cũng rất rõ ràng: cậu rất coi trọng việc xây dựng dàn ý.
Trong lớp, cậu chỉ ghi lại một số câu hỏi và điểm kiến thức chính, được chia thành hai loại: 1.
Nó giúp cậu cải thiện bản thân nhưng hơi vượt quá đề siêu cương 2.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!